Sao lại không thấy đâu nhỉ?
Ký túc xá chỉ nhỏ xíu, hạt xươ/ng có thể biến mất đi đâu được chứ?
Bình thường hạt xươ/ng này tôi luôn đeo bên mình không rời, nhưng hôm qua trong buổi tiệc sinh nhật cho bạn cùng phòng Trương San, cô bạn cùng phòng khác là Lý Tư thần bí mang về một đống thịt.
Đến lúc nấu nửa chừng mới nói với tôi đó là thịt chó ta chính hiệu, lại là thịt chó đen linh thiêng nhất!
Mùi vị cực kỳ hấp dẫn!
Nhưng nghe Lý Tư nói vậy, trong lòng tôi bỗng dưng nổi lên nỗi sợ hãi.
Thế là tôi tháo hạt xươ/ng ra, thì thầm một câu với nó rồi đặt nó ở vị trí dễ thấy nhất trên bàn.
Theo lẽ thường, nó được đặt chỗ tốt như vậy thì chắc chắn không thể rơi xuống đất được.
Vậy mà, sau một ngày bận rộn làm đủ thứ, từ nấu ăn, chơi game, đến dọn dẹp bát đũa, đến tận đêm khuya tôi mới phát hiện ra hạt xươ/ng đã biến mất!
Hạt xươ/ng tuyệt đối không thể tự mất được, trừ khi có người lấy tr/ộm nó.
Mất thứ khác thì còn đỡ, nhưng sao lại là thứ này?
Nó chính là sinh mệnh của tôi...
Hạt xươ/ng là bảo vật của làng, ở làng Côn Lôn chỉ người có phúc phần mới được đeo một chuỗi.
Hiện nay trong làng, chỉ có tôi và A Bà là đeo chuỗi hạt xươ/ng.
A Bà nói đây là bảo vật tổ tiên để lại, đeo hạt xươ/ng này sẽ mang đến phúc khí dồi dào.
Người có phúc phần, ngay cả khi ch*t cũng sẽ ch*t trong nụ cười..
Nhưng chị họ tôi lại nói, hạt xươ/ng này là nghiệp chướng, đeo vào sẽ chiêu dụ thứ không sạch sẽ.
"Mau vứt hạt xươ/ng đi, nó không phải thứ tốt lành gì đâu!"
"Ba mẹ chị chính là bị thứ này hại ch*t đấy!"
Gia đình chị họ từng gặp biến cố lớn, sau đó chị đã rời làng.
Dù sống xa nhau nhưng qu/an h/ệ giữa chúng tôi vẫn rất tốt.
Mỗi lần tôi nghỉ lễ đến thăm chị, chị đều căn dặn tôi như vậy.
Thấy kỳ lạ, tôi liền kể lại với A Bà trong bữa cơm.
A Bà nghe xong chỉ xoa đầu tôi, véo má bầu bĩnh của tôi rồi nói...
"Này Nhĩ Nhĩ, chị Y Y của cháu bị ám ảnh rồi."
"Nó sống được bao lâu, bà sống được bao lâu?"
"Nhà Y Y xảy ra chuyện người ch*t hết, rõ ràng là do bà nội nó hái phải nấm đ/ộc."
"Cả nhà trừ nó ra đều ăn nấm đ/ộc, nên cuối cùng đều cười mà ch*t."
"Y Y vẫn chưa vượt qua được, nên mới đổ hết oán h/ận lên hạt xươ/ng, nhưng thật ra liên quan gì đến hạt xươ/ng chứ?"
"Cháu đừng để bụng lời Y Y, con bé cũng khổ lắm."
Nghe A Bà nói vậy, tôi gật đầu.
Sau đó, A Bà lại kể cho tôi nghe câu chuyện.
"Nhĩ Nhĩ này, A Bà đố cháu biết tại sao nơi này gọi là làng Côn Lôn?"
"Ủa, tại sao ạ?"
"Bởi vì... chính chỗ này là Côn Lôn đó!"
Tôi cảm thấy vô cùng tò mò, vội hỏi ngay:
"Côn Lôn?"
"Côn Lôn à, là động thiên phúc địa, nơi tiên nhân cư ngụ..."
Nói rồi, A Bà lắc lắc chuỗi hạt xươ/ng trên tay.
"Chúng ta đều là hậu duệ tiên gia, nên mới được tổ tiên ban phúc!"
"Chỉ cần có hạt xươ/ng này, phúc phần đời này hưởng mãi không hết!"