Ngọc Thịt

Chương 13

03/06/2025 11:43

Trên đường đi, tôi gặp một phụ nữ kỳ dị.

Cô ta mặc chiếc đạo bào nhàu nát, ánh mắt rực ch/áy đ/âm xuyên vào tôi.

Khóe miệng nở nụ cười mơ hồ khó nắm bắt.

Thoáng chốc, tôi như nghe thấy giọng cô ta thì thào: "Tôi có thể giúp cô."

Nhưng khi rẽ qua góc phố, tôi ngoảnh lại thì cô ta đột ngột biến mất.

Tim đ/ập thình thịch, tôi rảo bước thật nhanh, lao thẳng đến cửa hàng của Hồng Muội.

Khi đưa Hồng Muội về nhà, cả gia đình đã đứng chờ tôi trên tầng năm trong lo âu.

Mẹ tôi thấy Hồng Muội tới, chẳng nói chẳng rằng, túm lấy cô ta đẩy ập vào phòng.

"Cô đi/ên à? Kéo lôi gì thế!"

Hồng Muội bực tức hét lên giọng chói tai.

"Không phải vì các người trả nhiều tiền thì sáng sớm tờ mờ thế này tôi đã chẳng đến!"

Mẹ tôi siết tay thật mạnh: "Im đi! Thêm một vạn nữa, cút vào ngay!"

Chỉ thấy bà thao tác dứt khoát:

Đẩy cánh cửa hé mở, ném Hồng Muội vào trong.

Rồi nhanh như c/ắt đóng sập cửa lại, tựa hồ sợ hãi điều gì.

Một màn ấy khiến Hồng Muội tức đi/ên, trong phòng vang lên tràng ch/ửi rủa:

"Con mụ đi/ên kia! Nh/ốt tôi trong này làm cái quái gì?!"

"Tối om như mực, cái méo gì cũng chẳng thấy!"

"Lại còn mùi hôi thối nữa! Nhà này nuôi cá ch*t à? Tanh thế!"

"Cả đám như bị đi/ên, nguyên cái nhà toàn th/ần ki/nh...."

Một khoảnh khắc tĩnh lặng.

Rồi căn phòng bỗng bật lên tiếng thét k/inh h/oàng.

Giọng người bên trong gào lên:

"Ch*t... ch*t người rồiiii!"

Nghe câu ấy, sợi dây căng thẳng trong lòng mẹ tôi đ/ứt phựt.

Bà hoàn toàn mất lý trí, bất chấp tất cả.

Cửa lớn mở toang, bà lao thẳng vào phòng.

Ánh sáng bên ngoài lọt vào, cuối cùng tôi cũng nhìn thấy chân tướng căn phòng.

Hồng Muội gục ngất vì kinh hãi.

Thẩm Vĩnh Diệu gần như trần truồng nằm bẹp dưới đất, quần áo vương vãi khắp nơi quanh người.

Căn phòng trống trơn, không một vật dụng.

Chỉ duy nhất một chiếc bàn tựa như bàn thờ.

Trên mặt bàn vuông vức, thứ được thờ phụng khiến tôi không sao diễn tả nổi.

Đó là một khối thịt màu nhạt, hơi trong, cả khối nhấp nhô thổn thức như có sự sống, phập phồng theo nhịp thở.

Và trong thân thể nó, một viên ngọc nhờn nhẫy đang thành hình.

Chính là viên ngọc thịt q/uỷ dị mẹ tôi dùng để phẫu thuật.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Cứu rỗi em trai phản diện u tối

Chương 13
Tôi xuyên vào chính cuốn tiểu thuyết trinh thám mình từng viết – trở thành nạn nhân đầu tiên trong vụ án giết người hàng loạt. Ngay ngày đầu tiên xuyên vào, tôi lại nhặt được kẻ… sau này sẽ giết tôi. Hắn mặc bộ đồ mỏng dính, co ro né mưa ở góc phố. Khuôn mặt tái nhợt. Vừa thấy tôi, hắn lập tức co người lại, run run hỏi: “Anh… em có thể về nhà chưa?” Trong truyện, hắn là kẻ gây ra hàng loạt vụ giết người. Còn tôi… chính là người anh độc ác đã từng bạo hành hắn. Về sau, mỗi lần tôi chạy trốn, hắn đều tìm được tôi. Giống như trò mèo vờn chuột không có hồi kết. Hắn không hề mệt mỏi. Áp sát tôi, khẽ đặt một nụ hôn lên môi rồi thì thầm: “Anh… mình về nhà được chưa?”
1.07 K
3 Trúc mã ghét Omega Chương 13
6 Vào Hạ Chương 17
9 Uyên Thù Phụng Lữ Chương 14 (Hoàn)

Mới cập nhật

Xem thêm