Lông mi bay lơ lửng giữa không trung.
Hóa thành ngọn lửa vô h/ồn chẳng chút hơi ấm.
Những trang giấy x/é toang, thế giới trước mắt tôi sụp đổ tan tành.
Lý Đồ đứng giữa biển lửa, càng lúc càng xa dần, tan thành tro bụi.
Đầu óc tôi trống rỗng, mất đi mọi khả năng tư duy.
"Không phải muốn tớ ở lại sao?"
"Chấp niệm của cậu không phải là muốn tớ ở lại với cậu sao?"
Chẳng ai đáp lại nghi vấn của tôi.
Cảm giác hụt chân ập đến.
Tôi mất hết sức lực, quỵ xuống nền đất.
Bên tai như có người đang gấp gáp hỏi:
"Cô Trần, cô ổn chứ?"
Nước mắt như chuỗi ngọc đ/ứt dây, tuôn rơi không sao kìm nén.
Đến khi có người đỡ tôi dậy, tôi mới nhận ra mình vẫn đang đứng trước cổng nhà tang lễ.
Viên cảnh sát liên lạc với tôi mặt mày lo âu, khẽ gọi tên tôi.
"Xin chia buồn cùng gia quyến."
Có người bước tới, nhận di vật từ tay cảnh sát.
"Tôi là bạn Trần Niên, giao đồ cho tôi là được."
Là Kính sai.
Nhìn thấy cô ấy, tôi đột nhiên mất hết sức lực, há miệng, nhưng không nói nên lời, trước mắt tối sầm.
Một tuần sau, chuyện của Lý Đồ đã đâu vào đấy.
Di chúc cô ấy viết rất rõ ràng.
Nhà cửa để lại cho tôi, tiền gửi ngân hàng gửi về cho mẹ.
Kính sai nói, giờ căn nhà của Lý Đồ chỉ là nơi ở bình thường.
"Chỉ còn chút oán khí, người bát tự yếu ở vào đây có lẽ sinh bệ/nh vặt, không nghiêm trọng."
Tôi b/án căn nhà của Lý Đồ với giá thấp hơn thị trường.
M/ua cho cô ấy một ngôi m/ộ.
Kính sai có lẽ rất rảnh rỗi, cùng tôi xử lý hậu sự cho Lý Đồ.
Cô ấy hỏi:
"Hai người là tình nhân à?"
Tôi lắc đầu.
"Tô vào qua nhiều mộng tù, nhưng đây là lần đầu thấy linh h/ồn tự nguyện giải mộng."
"Cô ấy ắt hẳn rất yêu cô."
Yêu tôi ư?
Tôi nhìn nụ cười hiền hòa của Lý Đồ trên bia m/ộ.
Nhớ lại bao lần trước đây, Lý Đồ hỏi tôi có thích cô ấy không.
Tôi đều cười đáp: Thích nhất là cậu.
Vậy lúc nghe câu trả lời đó, cô ấy đã nghĩ gì?
Trong phòng gương.
Kính sai lấy ra một mặt linh kính, do dự hồi lâu rồi lại cất đi.
Cô ấy ngoảnh lại, nhìn th* th/ể người phụ nữ đang yên giấc trong qu/an t/ài băng.
Giây lâu sau, khẽ thốt lên:
"Điện hạ, ngài sẽ không trách tôi chứ?"
"Tôi lại mềm lòng rồi."
Như một món hời, Kính sai có được linh kính, có thể lấy ra linh chủng trong gương, đây là phần thưởng mà cô ấy xứng đáng nhận. Còn linh kính sau khi mất đi linh chủng, chỉ còn là một chiếc gương bình thường, không còn bất kỳ tác dụng nào nữa.
Nhưng cuối cùng, cô ấy vẫn chọn đặt linh kính của Lý Đồ lên đài vãng sinh.
Sống và ch*t chưa bao giờ là điểm cuối.
Có lẽ, rất nhiều năm sau, người ta vẫn sẽ tái ngộ cố nhân.
Với hình dáng của một đóa hoa, với hình dáng của một cái cây.
- Hết -