“Ai đó?”
Tôi lập tức quay đầu lại.
Nhưng hoàn bên ngoài.
Nhưng trên hai vô cùng ràng.
Dấu này vết bẩn như bước ra nơi đầy vậy.
Rõ ràng phải làm nào nhà.
Cổ họng tôi chuyển động cách khó khăn.
Dấu vẫn dài phía hành lang.
Tôi theo đi căn phòng hành lang.
Đây chính căn phòng mà tôi đặt hương.
Dấu thì đột ngột ngừng lại.
Căn phòng này ban vẫn bị khóa.
Chỉ mình chìa khóa.
Ngay cả việc quét dọn, tự mình làm.
Tôi chỉ lần đó, nhân quét dọn lén chụp hình lại.
Nhưng bây giờ, căn phòng này hé ra khe hở nhỏ.
Lẽ nào trở rồi?
Thật lạ.
Rõ ràng bây giờ bên ban ngày.
Nhưng phòng vô cùng.
Tôi r/un vươn rồi đẩy cửa ra.
Cọt kẹt tiếng.
Một đợt âm thanh m/a sát rợn vang lên.
Một mùi cực thối phả mặt.
Tôi bị mức ho khan mấy lần.
Trong phòng lắp cửa sổ.
Xung quanh vách tường.
Chẳng chút ánh sáng nào lọt được.
Tôi khỏi trở căng thẳng.
Tôi từng nghe ba tôi nói rằng.
Có loại phòng gọi phòng qu/an t/ài.
Phòng qu/an t/ài này sẽ lắp cửa sổ, để sinh khí thể được.
Là phòng biệt ch*t ở.
Lẽ nào thật sự đang nuôi ch*t sao?
Tôi r/un dùng đèn trên điện thoại để chiếu sáng.
Trên sàn nhà, vậy mà xộn.
Những này rất lung trông như đi lòng vòng phòng.
Ngay giữa phòng bày thờ.
Ở giữa thờ hương.
Bốn cây nhang được cắm ngược trên hương.
Phía trước hương đặt tấm hình trắng đen.
Trên tấm hình ông mặt mũi tuấn tú, trông rất hiền lành.
Tôi chưa từng gặp ông này.
Cũng chưa từng nghe Khiêm nhắc đến.
Bỗng nhiên, lạch cạch vang lên.
Một cúng rơi xuống trên thờ.
Gạo sống rơi đầy đất.
Khi tôi đang nhặt chuẩn bị đặt trở về.
Dư quang tôi thoáng thấy vẻ mặt ông tấm ảnh thay đổi.
Tròng mắt anh ta nhìn xuống phía dưới, nhìn chằm chằm tôi.
Tôi bị dọa mức ngã trên đất.
Vừa khéo, này điện thoại tôi đen.
Ánh đèn yếu ớt duy nhất bị nuốt căn phòng tăm.
Cánh cửa phía sau đóng sầm lại.
Tim tôi chút nữa ngừng đ/ập, cuống mẫm bên cạnh cửa.
Nhưng tôi những tìm được chốt được thứ khác.
Vật ấy mang xúc cảm lạnh buốt, lên như da người.
Tôi được hình dáng chân.
Trong bóng đêm, trước mặt tôi.