24.
Ngày hôm tỉnh đang ôm lấy tay Giang Việt mà ngủ.
Rõ anh ngủ rất khó chịu, dựa lưng ghế, đầu gật liên tục.
Tôi cười ra tiếng.
Giang Việt tỉnh rồi.
Anh ‘Móa’ một tiếng, bẻ bẻ cổ.
Rõ là cực kỳ khó chịu.
Đồng thật ngoài dự đoán của tôi, đại thiếu gia nhà Giang thể hạ thấp địa vị đi chăm sóc bệ/nh nhân.
Giang Việt xoa xoa gáy, lông mày anh sắp xoắn với nhau rồi.
“Đã bảo anh quay về rồi mà.”
Tôi cười.
Giang Việt:
“Nếu hôm qua thì đ/á chăn, vừa khóc vừa gào, anh còn cần ở đây chắc?”
Tối hôm qua thật phiền vậy sao?
Thực ra còn phiền hơn thế nữa cơ.
Khoảng gian Trúc vừa mới mất, bị mắc chứng mộng du.
Ngày nào hơn nửa đêm mở cửa chạy thượng ngồi.
Bảo vệ đã phát rất nhiều lần.
Nhưng biết là lý do gì mà vẫn luôn nhảy xuống dưới.
Trong giấc mơ, Trúc tức gi/ận tóm lấy tay của cho nhảy xuống.
Anh nói, dám nhảy xuống, đến anh sẽ thứ cho tôi.
Đó là lần đầu tiên nhìn thấy dáng vẻ Trúc tức gi/ận với tôi.
Mặc dù chỉ là ở mơ.
Đôi mắt của anh ngập b-i thương và kinh sợ thể tan ra.