Một hôm, cậu ấy tan trước.
Thế quyết về nhà để nấu cơm.
Khi về tới, khách lặng.
Đồ ăn trong bếp vẫn còn nóng hổi.
Tôi nghi hoặc bước ngủ.
Chu chẳng bị gì, cửa đóng hờ, lại đang chăm chú xem gì đó.
Cho khi tới rõ nhỏ xíu mà cậu ta đang say mê ngắm nghía, nhiên đỏ bừng.
Cậu chợt nhận ra đã cũng đỏ ửng lên.
Ấp a úng:
"Tớ... tớ hề..."
Tôi "hừ" một tiếng, bật cười:
"Người chứng vật chứng đều đủ, còn chối à?
"Dám lén tớ xem này!"
Cách che giấu ngại ngùng cậu ta chính lao tới ôm ch/ặt ch/ôn cổ tôi.
Sợ hiểu lầm, Chu cứ úp rồi lại ngẩng lên lặp đi lặp lại.
"Honey, tớ đang hỏi mà!
"Sợ lúc cục cưng tới kỳ phát nếu tớ biết làm, lỡ ra chuyện ngoài ý muốn thì sao?"
Tôi bình tĩnh đáp:
"Hừ, tớ ức chế mà, chắc đã cần cậu đâu."
Chu sững mặt, lại ăn vạ:
"? Tớ chấp nhất tớ phải ức chế cậu."
Tôi tự hỏi thể quay lại thời cấp ba để trả hàng không?
Suy nghĩ vài giây...
...Thôi rồi, đành giữ vậy.