Cửa xe vừa đóng lại.
Anh ấy dưng lỏng người, trán đặt lên vai giọng ngào:
"Lâm Thư, em rất gh/ét anh sao?"
Trái tim chùng xuống mềm nhũn.
"Cũng không hẳn."
Trong góc mắt, Bạch Y đang tiến lại gần.
Cảm chua xót quen lại ùa về.
Tôi tỉnh hơn một chọc nhẹ vào anh.
"Bạch nguyệt quang của anh tới kìa."
Cận ngẩng đầu, đáy mắt vẫn phơn phớt đỏ.
"Từ nãy giờ anh muốn hỏi anh nào có nguyệt quang nào đâu?"
"Ủa? Thế bên cửa sổ ai?"
Bạch Y nhíu mày gõ cửa kính: "Cận Thừa, anh đang cố chọc gi/ận em đấy à?"
Cận lạnh bật chế độ nhòm lên.
Tôi: "......"
Rồi anh nhìn thẳng vào tôi.
"Lâm Thư, anh không có nguyệt quang. Anh chỉ thích mình em thôi."
Lời tỏ tình ngờ khiến đầu rỗng.
"Thế sao mọi đều bảo cậu ấy nguyệt quang của anh?"
"Anh biết sao được? Vợ à, em xem tin đâu vậy?"
Nhóm tán công ty.....................
Đồn đại như thật.
Nào từng thuê hình lớn quảng trường trung tâm thị A cả chỉ chúc mừng sinh nhật anh ta.
Nào Bạch Y xuất ngoại, khóc giữa phố.
"Anh ấy đi nước ngoài chứ đâu phải đi ch/ôn, nếu thích sao anh không đuổi theo?"
Chà.
Đúng lời đồn điển.
Cận rỉ:
"Vợ ơi, kỳ mẫn của anh chưa mà."
Tôi xoa xoa dương, mớ bòng bong càng rối hơn.
Anh lại lắc lư nũng nịu:
"Vợ, cho anh một cái nhé?"
"Hôn, hôn, hôn."