Mẹ nghe tiếng động vội chạy ra đón tôi vào nhà. Trên bàn chỉ có một ngọn đèn dầu nhỏ, ánh sáng vàng vọt hắt lên tường, khiến căn nhà tối om trở nên ấm áp lạ thường. Bố tôi và Tiểu Dũng vẫn ngủ say trên chiếc phản gỗ, hơi thở đều đều. Nhìn cảnh quen thuộc ấy, trái tim tôi cuối cùng cũng dịu xuống. Đây là kỳ nghỉ hè đầu tiên kể từ khi tôi vào đại học.
Ban đầu tôi định về ngay khi kết thúc kỳ học, nhưng thầy giáo giới thiệu tôi làm việc phụ mấy hôm trong nhà máy phân bón, nên tôi đã viết thư báo cho nhà biết ngày về. Không ngờ công việc trong xưởng lại đơn giản, tôi làm xong sớm hơn dự kiến, nên quyết định về trước ba ngày.
Tưởng sẽ khiến cả nhà vui mừng bất ngờ, nào ngờ mẹ vừa nhìn thấy tôi đã sững sờ, ánh mắt hoảng hốt:
“Sao con lại về?!”
Hóa ra hôm kia mẹ đã ra bưu điện huyện gửi điện báo, dặn tôi đừng về nghỉ hè. Thời ấy thư từ chậm chạp, điện thoại hiếm hoi, gặp việc gấp chỉ có cách gửi điện tín. Nhưng khi mẹ gửi đi thì tôi đã lên tàu, nên lỡ mất.
“Sao con không được về?” Tôi gặng hỏi.
“Đừng hỏi nữa. Sáng mai bố sẽ đưa con ra huyện, bắt tàu quay lại ngay.” Giọng mẹ gấp gáp như lửa đ/ốt, nói xong lại thở dài như tiếc tiền tàu xe đi lại.
Tôi càng thêm thắc mắc. Mẹ không chịu giải thích, chỉ nấu cho tôi một tô mì thêm trứng gà, bảo ăn xong thì đi ngủ sớm.
Nhưng nỗi bất an trong lòng không dứt. Vừa húp mì, tôi vừa hỏi dò:
“Nhà mình… có chuyện gì à?”
“Nhà thì không sao, là chuyện của con.” Mẹ liếc quanh phòng như sợ có thứ gì nghe thấy, rồi ghé sát tai tôi thì thào:
“Trên đường về… con có gặp gì lạ không?”
Tôi sực nhớ cảnh đám tang người giấy ban nãy, nhưng sợ mẹ hoảng nên giấu nhẹm:
“Gặp gì là gặp gì?”
Vừa nói xong tôi chợt gi/ật mình. Bàn thờ Thiên Địa ở sân cả năm chẳng ai đ/ốt hương, hôm nay lại nghi ngút khói? Tôi bèn hỏi:
“Có phải vì… có người đưa tang giữa đêm?”
Mặt mẹ lập tức tái nhợt:
“Con trông thấy rồi sao?”
Tim tôi thót lên:
“Vâng… là nhà ai vậy?”
Mẹ khẽ ôm đầu, như nuốt xuống một tiếng nức nở:
“Trời ơi, ngày nào về chẳng được, sao lại chọn đúng đêm nay… Thôi, đừng hỏi nữa!”
Theo tục lệ, những cái ch*t oan khuất trong thời gian chịu tang không được nhắc đến, sợ h/ồn m/a nghe thấy sẽ sinh oán khí, quấy phá người sống.
Tô mì đã ăn hết mà bụng vẫn cồn cào. Mẹ tôi lại nấu thêm cho một tô nữa. Tôi vừa ăn vừa nghĩ đến rối cả đầu:
“Ai ch*t nhỉ? Liên quan gì đến mình?”
Bỗng thấy trong miệng có gì vướng víu. Tôi nhổ ra một sợi tóc. Sợi tóc lẫn trong sợi mì, càng kéo ra càng dài—dài tới hai thước. Cả nhà không ai có mái tóc dài đến vậy.