Nửa đêm, tôi bị đ/á/nh thức bởi chấn động lớn.

Bên cạnh trống trải, Bạch Khuê đã biến mất từ lúc nào.

Tôi hoảng hốt vùng dậy, khoác vội quần áo chạy ra ngoài.

Ở dưới lòng đất lâu, tôi dần quen với không gian tối tăm này.

Tôi nhanh chóng lao lên tầng trên.

Ở hành lang thông lên tầng, tôi gặp hai người quá đỗi quen thuộc.

Vương Nham kinh ngạc, khóe miệng nhếch lên nụ cười kh/inh bỉ.

"Gì thế, cậu chưa ch*t? Người con rắn kia cố gắng hết sức để bảo vệ chính là cậu à?"

Anh ta tiến lên một bước, siết ch/ặt con d/ao găm trong tay.

Hàn Khuynh kéo anh ta lại, lập tức đổi sang vẻ mặt tươi cười khi nhìn tôi.

"Đội trưởng, không ngờ cậu còn sống, bọn tôi đã kh/ống ch/ế con rắn rồi, cậu đi theo bọn tôi mau, bọn tôi đưa cậu ra ngoài."

Tôi lạnh lùng liếc nhìn bàn tay đang vươn về phía mình.

"Cút ra."

"Đội trưởng, đừng như vậy."

Nụ cười của gã có hơi gượng gạo, “Cậu biết đấy, lúc đó bọn tôi cũng bất đắc dĩ, chắc chắn cậu không muốn nhìn bọn tôi ch*t hết ở đó phải không?"

"Xì, nói nhảm với cậu ta làm gì, trói lại mang đi là được mà?"

Vừa dứt lời, Vương Nham lao thẳng đến chỗ tôi.

Tôi không có vũ khí phòng thân, chịu nhiều thương tích dưới đò/n tấn công của hai người.

Những con rắn nhỏ ẩn trong khe hở ngửi thấy mùi m/áu, đều bò ra.

Chúng khóa vị trí Vương Nham, đồng loạt lao lên cắn anh ta.

"Ch*t ti/ệt! Cái quái gì thế!"

Vương Nham hoảng hốt lùi lại, đi/ên cuồ/ng đ/âm những con rắn nhỏ đang cắn trên người.

"Lâm Kỳ, cậu giỏi đấy, b/án thân rồi hả? Gh/ê t/ởm quá! Khiến người ta muốn nôn mửa!"

Tôi không đáp lại, nhân lúc Vương Nham phân tâm, tôi gi/ật lấy con d/ao găm trong tay anh ta.

Hàn Khuynh muốn ngăn cản, nhưng không kịp.

Trong chớp mắt, cánh tay Hàn Khuynh tách rời khỏi thân thể gã, gã gào thét quỳ xuống đất.

Vương Nham gi/ận dữ, lại lao đến tấn công tôi.

Tôi đ/á một cước vào ng/ực anh ta.

Vương Nham đ/ập vào tường, ho ra một ngụm m/áu, anh ta cố gượng dậy nhưng không thể dùng sức.

Vương Nham ngỡ ngàng, cố chống người dậy một lần nữa nhưng thất bại.

Tôi nhặt con rắn nhỏ hoa văn trên đất, vuốt ve trong tay.

"Anh trúng đ/ộc rồi, cùng loại với đ/ộc tôi từng trúng."

"Không muốn thành thức ăn, thì tự cố gắng đi."

Tôi trả lại cho Vương Nham tất cả những lời anh ta từng nói với tôi.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Kẻ Đào Tẩu Tiểu Điềm Omega

Chương 13
Tôi xuyên qua vào một câu chuyện ABO, trở thành một nhân vật phụ đáng thương bị ép kết hôn Trong lúc tắm, tôi trượt chân ngã đập đầu đến mức... làm tổn thương não. Quên sạch nhiệm vụ, quên cả hệ thống. Suốt ngày chỉ ôm alpha kết hôn của mình mà cắn cắn gặm gặm. Đến khi phát hiện bụng mình đã đội lên một cục, tôi chợt thấy đám bình luận lướt qua. “Nhân vật phụ này làm cái quái gì thế?!” “Không ác độc nữa rồi à? Không gây chuyện nữa hả?” “Mày dùng nhan sắc mơn mởn như vậy mà dụ đại phản diện thành nô lệ tình yêu sao?” “Ôi nhưng bạch nguyệt quang của phản diện sắp về rồi, số phận vẫn không thay đổi, hắn sẽ chọn bạch nguyệt quang, còn nhân vật phụ và bé con đều phải xuống mộ...” Thì ra Thẩm Tuy Tri chính là đại phản diện?! Tôi liền dẫn theo con bỏ chạy trong đêm. Con tôi và mạng sống, tôi đều phải giữ bằng được.
274
3 Nhân Danh Anh Em Ngoại truyện
7 Đừng bỏ anh Chương 13
12 Bệnh Chương 42

Mới cập nhật

Xem thêm