Tôi ra vẻ bình tĩnh xuống cạnh anh.
Đôi sắc lạnh kia xuyên thấu lớp vỏ ngụy trang của tôi ngay tức khắc.
“Cô Ôn, cô đoán tôi họ Tống hay họ Vệ?"
Tôi úng mãi mới thốt ra câu trả lời c/ụt ngủn:
"Em đoán... anh là trai ạ."
Anh cười, sau dắt tôi kẻ say khướt rời phòng VIP.
Cơn gió lạnh thổi qua đầu óc tôi tỉnh táo đôi phần.
Vệ Ngưng Lãng khoanh tay nhìn tôi từ trên cao:
"Tôi giúp cô rồi, nghĩ xem phải báo đáp thế nào chưa?"
Tôi chớp vỗ vỗ ng/ực:
"Anh hợp trao em đi!"
"Anh cho em tài nguyên, em giúp anh ki/ếm thật nhiều thật nhiều tiền!"
"Em xinh đẹp, chuyên giỏi, định sẽ đỏ!"
Anh lại cười, sống động lúc nãy:
"Đôi khi làm không cần chính trực quá."
"Nhưng... em thế này cũng tốt."
Lúc ấy còn non tôi chẳng hiểu hàm sâu xa trong câu nói ấy.
Chỉ biết sau này, Vệ Ngưng Lãng không nhắc lại hợp trao nữa.
Hợp của tôi được công ty liên quan anh, tài đổ về nước.
Lúc tôi mới vỡ lẽ mình đã tự tay tìm được kim chủ.
Ừm thì cũng được.
Vệ Ngưng Lãng vừa ngốc vừa lại trai.
Có vẻ... được hơn~
Tôi bắt đầu ra sức đóng vai chim hoàng chiều lòng ann.
Anh cũng ngày càng đối xử tốt tôi.
Tốt mức tôi nảy sinh ảo tưởng không nên có.
Cho khi nghe tin anh sắp đính hôn.
Tôi tức gi/ận viết xong bài luận tay rồi cuốn theo tài bỏ trốn.
Hôm ấy huy động 35 chiếc xe tải chuyển nhà.
Khí thế ngút trời, ngẩng mặt hiên ngang!