Ánh trăng phía trên đỉnh đầu làm bóng trải dài, càng cô đơn.
Hai bên đường vắng vẻ, ngoại trừ ánh đèn đường mờ ảo, chỉ có loáng thoáng tiếng bước chân tôi.
Tôi vui nghĩ, ít ra vẫn có bóng, vẫn sống.
Đột một người ông đầy quy//ến r//ũ m//a m//ị trên đường về nhà, mắt anh đỏ như muốn phát đi//ên lại: “Tại Lại muốn b//ỏ sao?”
Giọng nói quen thuộc làm người nghe phải kh//iếp s//ợ vào trong lòng.
Nhưng dám ngước lên nhìn anh ta, cứ chăm chăm cúi nhìn chân, d//ối lòng nói: “Anh gì đó ơi, quen anh.”
Gió đêm thổi dội qua các con hẻm vắng, thổi tay áo tôi.
Làm lộ ra cái đỏ tím m//a dường như thay thừa nhận mối qu/an h/ệ giữa với anh ta.