Dưới ánh đèn, lông mi anh rũ khóe miệng cong nhẹ, lạ lùng.
Tôi nhận ra, mẹ nó, anh ta đang dụ à? Nhưng đâu đúng, hình rồi.
Đèn tối lại, ánh từ màn hình TV lập lòe. Ánh chiếu mặt nghiêng Thừa, sống mũi cao, đường hàm mượt mà, cốt hảo.
Anh một hộp socola mở ra ăn. đưa tiếp tây chiên, nhận lấy nhai rôm rốp. uống, uống. Toàn thích.
Ăn đến sau, thả lỏng toàn, dù sao ăn nào cũng không m/ập. xổm trước thùng ăn mặt phồng chuột hamster tích lương.
Anh khẽ: “Chậm không ai tranh anh.”
“Sao anh có đủ thứ này?” ăn, mồm.
Anh cười: “Sợ anh đói.”
Ăn được nửa, mới phát hiện anh chưa gì: “Sao anh không ăn?” giơ nửa miếng tây hỏi.
Anh tay, ngờ cúi cắn miếng từ tôi. Hơi thở ấm nóng lướt qua ngón tôi, ngứa
“Đang gi/ảm c/ân,” anh nhai chậm rãi, mắt nhìn tôi, “muốn giữ trạng thái tốt khi xuất hiện trước người quan trọng.”
Tim run Sao anh lúc nào cũng đang thả thính này?
Tôi càng thả chéo chân, tựa Uống nhiều nước người nóng bừng, óc hơi choáng.
“Tịch Thừa,” ngả sang “anh bỏ gì nước cây thế? Nóng quá.”
Anh đưa đỡ tôi, lòng bàn áp tôi: “Anh lấy nhầm rư/ợu rồi.”
Tôi cúi nhìn, dưới sàn lăn lóc mấy rỗng, rư/ợu cây 9 độ cồn.
Xong đời. Tửu lượng tệ đến mức một ly gục, tửu phẩm thảm hơn. Lần trước say, hồi đại học, đổi một trăm đồng xu, chạy ra siêu thị xe lắc con, lắc cả buổi trong tiếng hát “Bố bố ông nội”.
Đầu óc càng ngày càng nặng, mắt phủ sương.
Bàn Thừa chạm tôi, mát lạnh, chịu. vô thức cọ anh.
“Mặt anh nóng quá,” giọng anh thấp, “say rồi à?”
Tôi lắc đầu, rồi lại gật, chẳng biết mình đang nói
“Muốn uống nước hỏi.
Tôi nắm lắc muốn nước, muốn xe lắc.”
Tịch Thừa đỡ tôi, theo tên say xỉn tôi, ghé sát hỏi: “Xe lắc gì?”
Hơi thở hòa quyện, giơ ngón trỏ: “Suỵt.”
Rồi chân phối hợp, trèo người đùi hai chân quấn lấy đưa sờ mặt anh nóng bừng, cầm vô lăng:
“Thế này này.”
Tôi xoa mặt mông nhún: “Thấy chưa, đây xe lắc.”