"Anh à, tai anh dễ đỏ thật đấy, trước giờ chưa yêu đương bao giờ à?"

Chu Tầm nắm vô lăng, mắt dán ch/ặt vào con đường phía trước.

Tôi hạ kính xe xuống tối đa: "Sao? Người lớn tuổi yêu lần đầu có phạm pháp không?"

Chu Tầm khẽ nhếch mép: "Em chỉ muốn nói em cũng thế."

[Ồ hô!!!] Hệ thống hét lên.

Không muốn nghe tên ngốc này trêu đùa, tôi nghiến răng: "C/âm miệng!"

[Chuyện chính! Chuyện chính đây!]

"Nói."

[Tôi vừa nhận được thông báo, cảm xúc tự c/ăm gh/ét và dấu hiệu hắc hóa của Chu Tầm đã biến mất hoàn toàn, ký chủ, chúng ta thành công rồi!!! Anh có thể sống sót, tôi cũng có thể nhận tiền thưởng rồi! Chúng ta giỏi quá!]

Tôi đờ người vài giây, rồi nhìn thấy nụ cười của mình trong gương chiếu hậu.

Không thể phủ nhận, lúc này tôi đang rất vui.

Nhớ lại cảm xúc chỉ muốn ch*t thật nhanh lúc mới đến, cứ như đã là chuyện của kiếp trước.

Nhưng vẫn còn vấn đề then chốt: "Vậy bao giờ cậu mới tra được danh tính nam chính kia?"

Phải biết thằng khốn đó là ai, mới tìm cách ngăn hắn tiếp cận Chu Tầm.

Không thì vợ sắp cưới bay mất thì sao.

[Chờ lúc phát phần thưởng nhiệm vụ, tôi sẽ xem được thông tin chi tiết đầy đủ, anh kiên nhẫn chờ chút nha! Tôi đi nghĩ xem tiêu tiền thế nào đây...]

Hệ thống vẫn lảm nhảm, nụ cười trên môi tôi đã vô thức tắt lịm.

Bởi trong gương chiếu hậu xuất hiện một chiếc xe.

Tốc độ nhanh bất thường.

Tôi ngồi thẳng người: "Chu Tầm."

"Em thấy rồi."

Xe sau chuyển sang làn đường bên cạnh, ra vẻ muốn vượt lên.

Chu Tầm nhíu mày liếc gương chiếu hậu vài lần: "Là Thẩm Lương Kỵ."

Rồi cậu ta đạp mạnh chân ga.

Tưởng có thể bỏ lại xe sau.

Ai ngờ Thẩm Lương Kỵ hoàn toàn lái liều mạng, ở khúc cua, còn định áp sát vách núi để vượt.

Chu Tầm đành phanh gấp.

Thẩm Lương Kỵ đóng sầm cửa xe, bước đến với dáng đi khập khiễng, môi tái nhợt.

Xem ra đúng là bị đ/á/nh không nhẹ.

Chà, phiền thật.

Tôi cùng Chu Tầm xuống xe.

Thẩm Lương Kỵ chẳng thèm nhìn tôi, ánh mắt dán ch/ặt vào Chu Tầm: "Đến nhà rồi sao không gặp tôi?"

Chu Tầm lúc này đối mặt với hắn rất bình thản: "Cần thiết sao?"

"Vậy cậu hả gi/ận chưa?"

"Gì cơ?"

"Giờ tất cả mọi người đều biết sự thật rồi."

Thẩm Lương Kỵ nói rồi lại kích động, "Thực ra cũng là chuyện tốt, tất cả mọi người cũng đều biết tôi thích cậu! Không, là yêu cậu!"

"Chu Tầm."

Hắn giơ tay lên, lộ ra chiếc nhẫn trên ngón áp út, "Mình ra nước ngoài kết hôn đi, cha tôi sắp đồng ý rồi, tôi..."

Nhìn chiếc nhẫn bạc, tôi thầm ch/ửi thầm trong lòng.

"Hóa ra chiếc nhẫn đó không phải Chân Chân tặng." Chu Tầm trầm giọng.

Thẩm Lương Kỵ cười gằn hai tiếng: "Đương nhiên không phải, thứ nó chuẩn bị cho cậu là một cái bùa hộ mệnh vô dụng, bị tôi ném đi rồi, tôi mới..."

Bụp!

Lần đầu tiên kể từ khi sự việc xảy ra, Chu Tầm tự tay đ/ấm Thẩm Lương Kỵ.

Chu Tầm nhìn hắn ta nằm dưới đất như nhìn thứ rác rưởi: "Lần sau ch*t thì ch*t xa ra, nhìn thấy anh thật là buồn nôn."

Xa xa lại có vài chiếc xe tiến đến.

Chiếc xe đầu tiên dừng lại, Thẩm phu nhân bước xuống, chân bước loạng choạng chạy tới: "Tiểu Kỵ!"

Chu Tầm thu tầm mắt, nói với tôi: "Đi thôi."

Đầu xe bị xe trống của Thẩm Lương Kỵ chặn lại, Chu Tầm thẳng thừng đ/âm văng nó, đạp ga phóng đi.

Chưa đầy vài phút, phía sau vang lên tiếng động cơ gầm rú.

Thẩm Lương Kỵ đuổi theo, lần này hắn không định vượt lên, mà là muốn đ/âm thẳng vào chúng tôi.

Tốc độ ấy, rõ ràng là muốn cùng ch*t.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm