Mấy ngày nay, trường học náo lo/ạn hẳn lên.
Giờ thể dục giữa buổi bị hủy bỏ.
Hiệu trưởng và các thầy cô mặt mày nghiêm nghị, lần lượt lên tiếng.
Họ phát biểu ở sân trường, họp tại các lớp học, còn mời cả giáo sư tâm lý và cảnh sát hình sự đến tổ chức buổi nói chuyện.
Tất cả chỉ vì một chuyện nhỏ.
X/á/c một chú mèo hoang bị treo trên cây, cảnh tượng thảm khốc đến rợn người.
Từ tòa ký túc xá nữ sinh nhìn xuống, có thể thấy một bóng m/áu nhỏ nhoi mờ nhạt.
Tiếng hét thất thanh x/é toang sự yên tĩnh.
Ngôi trường này áp lực học tập nặng nề, học sinh đến cả việc ăn cơm gội đầu cũng phải tính toán từng giây.
Bình thường trong trường có vài con mèo hoang chạy lung tung, mọi người đều tránh đi, dù sao cũng không ảnh hưởng gì.
Đương nhiên cũng chẳng ai đặc biệt để ý.
Đôi khi thiếu một con, thêm một con, học sinh bước vội vã, chẳng rảnh ngó nghiêng.
Vì thế, cậu ta mới có thể ngang nhiên hành động giữa đêm khuya như vậy.
Mọi người đều mệt mỏi chẳng buồn nhúc nhích, sáng hôm sau còn phải dậy sớm chạy thể dục, tranh nhau vào căng tin.
Cậu ta lôi con mèo vào góc khuất camera để thỏa mãn, dù đêm đêm tiếng mèo kêu thảm thiết, học sinh cũng chỉ ch/ửi thầm "con mèo ch*t đừng động đực nữa".
Họ thực sự không có tâm trạng để suy nghĩ sâu xa.
Thời gian của họ không một giây nào thuộc về chính mình.
Nhưng với cậu ta, sự giãy giụa của con mèo chính là liều th/uốc bổ.
Là chốn nương thân.
Không ai có thể phát hiện.
Ban giám hiệu đâu có ở nội trú, người quản lý ký túc xá thì đêm ngủ ngáy như sấm.
Học sinh chỉ cần thành tích tốt, mang vinh quang về cho trường là được, ai quan tâm họ nghĩ gì, bận tâm điều gì?
Nhẫn nhịn chút, không ảnh hưởng điểm số, là ổn thôi.
Thế mà tôi lại treo vết thương lở loét ấy lủng lẳng trên cành cây.
Học sinh bàn tán xôn xao, ai nấy đều h/oảng s/ợ.
Không thể che giấu sự bình yên giả tạo nữa rồi.
Phải ngăn chặn hành vi này tái diễn trước kỳ nghỉ, còn phải khuyên răn học sinh giữ kín miệng.
Chuyện này mà lộ ra ngoài, x/ấu hổ biết chừng nào.
Sự việc đã qua gần một tuần, giờ thể dục giữa buổi vẫn chưa được khôi phục.
Hiệu trưởng qua loa phát thanh, hào hùng đọc bài diễn văn tâm lý ấm áp hôm nay.
"Mọi người cần chú ý giải tỏa áp lực tinh thần! Đừng tùy tiện làm hại động vật nhỏ! Đọc sách tu dưỡng đạo đức, không có phẩm hạnh tốt..."
Bạn cùng phòng lại khóc nức nở.
"Rốt cuộc là ai vô nhân tính thế!"
Các bạn xung quanh mặt mày cũng khó coi, thì thầm bàn tán.
"Đáng sợ quá, rốt cuộc là ai làm vậy? Còn treo lên cây, muốn cả thế giới biết sao?"
"Bi/ến th/ái quá, nghĩ đến việc chung trường với loại người này đã thấy nguy hiểm. Thật sự không bắt được hắn sao? Đuổi hắn khỏi trường được không!"
Tôi cúi mắt, vỗ nhẹ tay bạn cùng phòng.
"Đúng vậy, con mèo tội nghiệp quá."
Cô ấy là lớp phó môn Văn, khóc lóc thế này đi gặp thầy cô cũng không tiện.
Tôi bèn nói: "Bài tập hôm nay, để tôi nộp giúp cậu nhé."
Bạn cùng phòng trả lời giọng còn nghèn nghẹn.
"Ừ! Cảm ơn cậu nhé, cậu tốt quá. Giá như lúc con mèo bị thương gặp được cậu thì tốt biết mấy. Cậu chắc chắn sẽ giúp nó."
Tôi khẽ nhếch mép.
Không dám cười.
Tôi ôm tập bài nhanh chân bước đi, tiếp tục bước.
Cuối hành lang là văn phòng.
Chàng trai và bạn cậu ta đi song song, cũng đang bàn về chuyện mấy ngày nay.
Người bạn tỏ ra phẫn nộ, giọng nói vang cả góc hành lang.
Chàng trai nhẹ giọng phụ họa, ngữ điệu và biểu cảm cũng rất tức gi/ận.
Tôi chậm bước, lững thững theo sau, nửa cười nửa không nhìn gương mặt điển trai nghiêng nghiêng kia.
Ai ngờ được dưới vẻ ngoài ấy là một trái tim thối nát đến nhường nào.
Chỉ mình tôi biết mà thôi.
Cảm giác này, chỉ riêng tôi hiểu được.
Người bạn đi vào trước.
Cậu ta dừng ở cửa chờ đợi.
Nhìn theo bóng lưng bạn, sắc mặt cậu ta đột nhiên biến đổi, nở nụ cười chế nhạo.
Quay đầu lại, đối diện ngay với ánh mắt giễu cợt của tôi.
Cậu ta thu nụ cười, liếc tôi một cái đầy hằn học.
Còn tôi, khẽ cong mắt với cậu ta.
Nhưng cậu ta lại cho đó là khiêu khích.
Cậu ta nheo mắt như con mèo ngày ấy, nghiến ch/ặt hàm sau.
Gh/ét tôi đi, c/ăm th/ù tôi đi.
Hãy khắc sâu khuôn mặt này của tôi, xem tôi như con mèo nhỏ giả nai giả ngốc kia thì càng tốt.