Trên bàn ăn, mẹ tôi liên tục gắp thức ăn vào bát cơm đầy ắp của Hà Dĩ Xuyên, khiến tôi ngẩn người ra.
Mẹ vừa gắp đồ ăn vừa nói: "Dĩ Xuyên chính là học trò cưng của bố con lúc sinh thời, vừa thông minh lại tốt bụng."
Hà Dĩ Xuyên đột nhiên đứng phắt dậy, nghiêm trang nâng ly rư/ợu: “Thầy có ơn tri ngộ với con, sư mẫu lại coi con như ruột thịt, thế mà con đã không dạy dỗ Noãn Noãn đến nơi đến chốn, đến giờ em ấy viết luận văn còn không xong, đúng là tội của con!"
"Con tự ph/ạt ba chén!"
Tôi đơ người.
"Đâu có đâu có, tại con bé Noãn Noãn nhà cô bất tài. Có mấy cân mấy lạng, cô là mẹ nó, hiểu nó như lòng bàn tay."
Mẹ tôi nhìn Hà Dĩ Xuyên cười không ngậm được miệng. Quay sang tôi, bà nói: "Mẹ không đòi con trở thành bác sĩ danh tiếng gì, chỉ mong con bình an cả đời. Đợi con kết hôn rồi, nhiệm vụ của mẹ coi như hoàn thành."
Lại nữa rồi! Từ ngày bố mất, mẹ suốt ngày giục tôi đi lấy chồng gấp.
Tôi hỏi mẹ: "Ai giao nhiệm vụ này cho mẹ vậy? Quan Âm Bồ T/át à?"
Lúc này, Lăng Thu lặng lẽ ngẩng mặt lên khỏi bát cơm: "Có lẽ là tổ chức nào đó, vì mẹ anh cũng nhận được nhiệm vụ tương tự."
Phụt... ha ha ha! Tôi sặc cả cơm.
Đàn anh Lăng Thu đúng là không nói thì thôi, vừa mở miệng đã gây chấn động.
Mẹ tôi tiếp tục cãi lại: "Bọn trẻ bây giờ suốt ngày la không lấy chồng không đẻ con, sau này ch*t già rồi, liệu có ai đ/ốt vàng mã cho?"
“Xuống suối vàng thành kẻ ăn mày!"
Tôi nhét miếng sườn chua ngọt to đùng vào miệng: "Sao lại thế chứ?"
"Con có tay có chân, xuống đó có thể đi làm thuê ki/ếm sống."
Mẹ búng trán tôi, quát: "Chỉ giỏi cãi lời người lớn! Giá như hồi đó mẹ không nhặt con từ thùng rác về!"
Tôi bĩu môi: "Mẹ báo cảnh sát đi, tội phạm buôn người."
Đàn anh Lăng Thu cười suýt tắt thở.