Tôi Là Người Tử Tế

Chương 6.2

16/05/2025 18:03

Chiếc vòng lánh đeo trên D/ao.

Cô ta chẳng cần gì, chỉ cần lặng lẽ thôi, trở ngoại lệ duy nhất trong đời anh.

Hai người hòa hợp trong tâm h/ồn, càng ăn ý hơn nơi thể x/á/c.

Điện thoại Phong nhiên rung lên.

Thoáng chốc, cái tên Nam lướt anh.

Mở màn hình, chợt nhớ mình chuyển tin nhắn của cô ấy sang chế không phiền.

Người nhắn tin tới, đương nhiên không thể Nam.

Phong ném chiếc điện thoại sang góc sofa.

An D/ao bất ngờ hắt xì, rúc lòng anh:

"Đã sang xuân rồi mà sao lạnh thế? Giá mang quàng thì tốt."

Phong chợt nhớ tới chiếc len Nam đan cho mình.

Anh dậy cầm chìa xe:

"Anh có, để đi lấy."

Đám bạn rúc rích trêu đùa:

"Ch*t ngạt vì ngọt ngào mất thôi!"

"Lần thấy Phong ân cần thế nhỉ!"

An D/ao đỏ mặt, ánh mắt lánh đắc ý.

Xung quanh Phong không xinh, nhưng người thật lòng yêu chỉ có cô.

Dẫu quanh cô cũng lắm kẻ đuổi nhưng luôn nổi bật nhất.

An D/ao tưởng bãi đỗ nào ngờ Phong phóng về nhà.

Gió đêm tai.

Tiếng còi xe phía sau rít lên như trách m/ắng vì chuyển làn.

Trước cửa nhà, Phong hồ.

Giờ này, chắc Nam say.

Nhưng cố ý sầm tiếng động vang hơn khi.

Xỏ nguyên đôi phủ bụi, xộc phòng hỏi:

"Khăn len em đan cho rồi?"

Căn phòng chìm trong tĩnh lặng.

Không ai lời.

Phong bật đèn.

Chiếc giường trống không.

Trên tủ giường, đựng đôi hoa tai kim cương lẻ loi.

Giữa bàn khách, tờ đơn ly nằm đó như lời chào đón.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm