“Thấy chưa, người ngồi ở giữa hàng ghế bên dưới chính là Tần Triệt, vị đại gia ăn chay niệm phật trong truyền thuyết của giới thượng lưu đấy.”
Tôi nép sau tấm màn sân khấu, nhìn xuống theo hướng mà thầy Trương chỉ.
Một người đàn ông khí chất thanh lãnh đang lần chuỗi hạt gỗ đàn hương, hai mắt nhắm nghiền nghỉ ngơi.
Nghe đồn anh không gần nữ sắc, ngay cả chó nuôi cũng toàn là đực.
Từ nhỏ sống trong môi trường bố mẹ làm nghệ thuật, tôi thấm nhuần kinh kịch, học đại học cũng chọn chuyên ngành sân khấu điện ảnh.
“Cậu nhóc này vừa lên sân khấu đã toát lên khí chất Hoa Đán bẩm sinh.”
Vừa bắt đầu biểu diễn, tôi đã cảm nhận được ánh mắt nóng rực soi xét khắp người tôi từ bên dưới khán đài, khiến toàn thân tôi bứt rứt khó chịu.
Vẻ ngoài của anh vẫn lạnh lùng khó gần, nhưng đôi mắt lại dán ch/ặt vào tôi, ngón tay lần chuỗi hạt nhanh đến mức thành ảo ảnh.
Tôi rùng mình ớn lạnh.
Phải chăng diễn xuất của tôi chưa đủ tốt?
Màn trình diễn kết thúc trong tràng pháo tay vang dội.
Vô số phong bì được ném lên sân khấu.
Quả không hổ là giới thượng lưu, tiền ném lên đều là từng xấp dày cộp.
Cho đến khi giọng nói lạnh như băng vang lên: “Sự thưởng thức của khán giả là sự công nhận lớn nhất đối với diễn viên. Nhưng sao không thấy ai ra giá đầu tiên nhỉ?”
“Nếu đã không có ai, vậy để tôi.”
Tần Triệt đứng dậy, nhận từ trợ lý một xấp tiền rất dày, chậm rãi bước lên sân khấu.
Áp lực vô hình đ/è nặng khi mùi đàn hương thoang thoảng vào khứu giác.
Cằm tôi bị ngón tay ấm áp nâng lên, buộc phải đối diện với đôi mắt nhuốm ý cười của anh.
Da gà nổi khắp người, tôi có cảm giác như con mồi bị thợ săn chăm chú theo dõi.
Khi anh nhét xấp tiền vào tóc giả biểu diễn của tôi, từng tràng pháo tay lại vang lên dữ dội.