Tôi và Phi thể đứng phòng như hai khúc gỗ, dễ gì chịu đựng đến hai Triệu Phú Triệu Quý xong bữa tối, hai vẻ mặt vội lôi tôi và Phi riêng từng phòng.
Rồi sau đó, sau đó, bọn ngủ.
Ngủ say như heo ch*t.
Cái này tà dị đi, vì muốn đ/á/nh cỏ thể tạm tha cho bọn chúng.
Sau tôi và Phi khỏi phòng thì lại đ/á/nh ngất mẹ của hai anh em Phú Quý, sau đó Phi lao bếp:
“Ôi mẹ ơi! Đống này là gì vậy?”
Cuối cùng, tôi và Phi bắp ngô trên tay mà gặm ngấu nghiến, quả thật là rất đói.
Hai thôn, tôi thật đói sức.
Sau quét hết đống đồ bếp, tôi và Phi như được sống lại.
“Phi Phi, tới Bình trước đi.”
Lưu Bình là dâu của thôn, xa hoa ở giữa chính là của bọn họ.
Hai bọn tôi rón rén, mò mẫm sân, đến đường cũng có, mặc dù to đến thế, vậy mà nuôi chó.
Chúng tôi mượn ánh trăng làm soi để đi, yên động, giống như ai sinh sống, đã bị bỏ hoang từ lâu, càng càng thấy kh/iếp mò được Phi nhịn được mà hơi dài.
...
Tôi vội ấy.
Lưu Bình là x/á/c sống, đối hơi sống nh.ạy cả.m cùng.
Muốn bị hiện ra, lúc ở hai tôi thể mạnh.
Nín thận, nhẹ nhàng bước tới trước gian phòng chính, phòng vẫn còn sáng đèn, ánh sáng yếu của ngọn đủ làm phòng sáng mờ mờ ảo ảo.
Tôi và Phi trọng nhô nửa lên trên cửa sổ.
Chỉ thấy Bình ngồi mình trên chiếc bàn trước mặt kim may vá.
Sau Bình cởi hết toàn trên xuống, tôi nhanh tay lẹ mắt, Phi.
Quả nhiên, âm thanh suýt bay từ của Phi đã bị tay tôi chặn lại.
Bộ dạng của Bình lúc này thật đ/áng s/ợ, chẳng Phi sợ đến phải hét lên.
Phòng của da của đã bị r/ữa khô quắp từ lâu, thậm chí còn rất nhiều xươ/ng trắng ng/ực trái lộ ra.
Bà thận những mảng xuống lại nhau.
Xoay qua sau lưng, trên đó những đường uốn lượn, lít lít nhít đường kim như rết đang bò qua.
Tôi nuốt nước bọt, thật là kinh khủng, tại dùng cùng màu da để khâu, mà lại phải chọn đen?
Xử lý xong lớp da của mình, Bình hiển nhiên phào nhẹ nhõm.
Lúc này tôi mới để thấy, trên trước mặt nôi, nôi bé gái đang nhắm mắt.
Khuôn mặt của đứa bé rất xanh xao, thậm chí gần như còn sức sống.
Lưu Bình mặt yêu thương ẵm bé lên, bắt ngân nga hát ru.
Bà đứng ẵm đứa bé đung đưa dỗ dành, từng luồng trắng trên đứa bé bay ra, tiến cơ thể Bình.
Cơ thể r/ữa từ lâu của Bình bắt lành lại, lộ diện mạo mới sức sống.
Một lúc sau, Bình đặt đứa bé xuống, hài lòng hơi thật dài.
Mặt nên hồng hào, thế nhưng đứa bé nôi đã tắt nãy giờ.