Tôi tên Dư Tiểu Đào, 21 tuổi, là một... cô gái m/ù.
Năm tôi 5 tuổi, gặp t/ai n/ạn giao thông, mảnh kính bay vào mắt.
Từ đó, dù nơi có sáng đến đâu, tôi cũng chỉ thấy được những bóng mờ.
Nhưng tôi đã sớm học được cách tự lập.
Năm 2019, tôi xin được một công việc tổng đài viên, cùng bạn trai sống trong căn hộ ở Vọng Kinh.
Anh ấy giàu có, dịu dàng, mỗi khi tôi chạm vào gương mặt anh, có thể cảm nhận được sống mũi cao và đường viền hàm hoàn hảo.
"Nhưng em biết không?"
Anh ấy thường nói với tôi:
"Anh chỉ muốn bảo vệ em thôi."
Tôi luôn biết ơn vì sau bao bất hạnh, đã may mắn gặp được anh.
Cho đến một buổi tối đi làm về, phát hiện anh ấy không có nhà.
Tôi gọi tên anh vài tiếng, không ai trả lời.
Sau đó, điện thoại nhận được tin nhắn WeChat của anh.
Là tin nhắn văn bản, cần dùng phần mềm chuyển thành giọng nói.
"Tiểu Đào, anh phải đi công tác đột xuất với lãnh đạo, ngày mai mới về được nhà."
Anh ấy biết tôi không nhìn thấy, nên chưa từng nhắn tin văn bản cho tôi bao giờ.
Tôi gọi điện cho anh.
Nhưng... luôn không thể kết nối.
Tôi đứng đó, ngẩn người một lúc lâu.
Trong lòng, một dự cảm bất an bắt đầu dâng lên.
Cho đến khi tôi mở ngăn dưới của tủ lạnh, định lấy hộp kem mà bạn trai đã m/ua cho tôi.
Ngăn đông đầu tiên bị đông đ/á dính ch/ặt, tôi phải dùng sức lắm mới kéo ra được.
Dù bên trong khá trống, nhưng khi rút ra lại nặng tay, thậm chí còn va vào đầu gối tôi.
Tôi vội đỡ lấy ngăn kéo, rồi…
Mùi m/áu tanh ập đến.
Dù rất nhạt, nhưng cực kỳ rõ ràng.
Khứu giác của người m/ù không bao giờ sai.
Bạn trai tôi, gặp chuyện rồi.