“Không Anh cho phép. Con một phần em thể tự định sinh tử con mà hỏi ý anh. Em yêu, phải đã làm gì sai không? Anh được không?”
Mắt Tấn Diên lóe lên cố chấp, giọng thành cúi tôi.
Hình như ấy muốn giữ lại con chúng tôi, nhưng nghĩ sau này kết hôn với Sở Nguyễn, con sẽ trở thành con riêng...
Tôi để con theo anh.
Anh ôm vào lòng: “Chúng ta về nhà trước về nhà bàn tiếp được không?”
Chưa kịp mở giải thích, Tấn Diên đã xốc định bế đi.
Tôi suýt nữa vả cho một bạt tai nhưng cuối cùng lườm một cái.
Đến bao giờ nóng vội này mới chịu dịu đây?
“Khám th/ai! Em th/ai, phải định phá th/ai đâu!”
“Em đếm ba, buông em xuống ngay.”
“Một…”
Chưa đếm xong, Tấn Diên đã nhẹ nhàng đặt xuống.
“Vợ ơi, sai rồi.” Anh cúi gầm mặt như chó lớn bị ph/ạt, đôi mắt ươn ướt nhìn tôi.
Tôi yếu lòng mỗi khi như vậy, trong lòng mềm nhũn ra.
“Xem thái độ rồi em mới xét tha thứ không.” đẩy tay ra, tạo khoảng cách giữa hai người.
“Rõ! Vợ bảo đông tây.”