Khi có ánh sáng, tôi mới nhìn rõ hình dáng của nó.
Tóc nó rất dài, g/ầy nhom như một bộ xươ/ng khô lâu năm, móng tay sắc nhọn, đen như mực, dài nửa đ/ốt ngón tay. Nó mặc bộ quần áo không còn nhìn rõ màu sắc và kiểu dáng, quần áo đã mục nát từ lâu, như tấm giẻ rá/ch treo lủng lẳng trên người, làn da lộ ra màu xanh xám.
"Mẹ ơi"
"Quái vật"
Các thầy phong thủy sững người, la hét tìm đường chạy ra ngoài. Th.i th.ể kia cũng không đuổi theo bọn họ, nó chỉ nhìn xung quanh rồi lao về phía Lưu Hùng.
"Mẹ ơi! Kiều đại sư, c/ứu mạng… Kiều đại sư…”
Lưu Hùng lộn một vòng ngay tại chỗ, quần áo trên lưng bị móng vuốt sắc nhọn của nó x/é mất một mảng.
Tôi ngay lập tức cầm lệnh bài lôi mộc lao về phía Lưu Hùng, anh ta nhanh chóng trốn sau lưng tôi, th.i th.ể lao về phía tôi, tôi giơ tay lên, lệnh bài lôi mộc trong tay phát ra một đạo sấm sét, "Ầm", có tiếng n/ổ lớn vang lên, th.i th.ể đó rơi xuống đất.
Nó nằm bất động dưới đất.
Mọi người đều sững sờ.
Dưới ánh mắt bàng hoàng và phức tạp, nhân sinh quan của bọn họ bị sụp đổ, tôi bình tĩnh bước đến gần th.i th.ể, ngồi xuống và nắm cằm nó.
Miệng nó bị tôi bóp mở ra, từ trong miệng bốc ra mùi hôi thối, tôi gh/ê t/ởm bịt mũi nhìn xuống hàm răng của nó.
Răng có màu vàng đen, dài hơn bình thường một chút nhưng không có răng nanh như cương thi.
Đúng như tôi dự đoán, đây là Âm thi.
"Kiều…Kiều…Kiều… Kiều đại sư, cái vừa rồi là gì vậy?”
Đầu gối của Lưu Hùng khụy xuống, anh ta đang nửa quỳ một chân trên mặt đất, ngước nhìn tôi như thể anh ta đang nhìn thấy Quán Thế Âm Bồ T/át.
"Ồ, cái này, Ngũ Lôi Hiệu Lệnh, lệnh bài lôi mộc!”
Tôi lắc tấm lệnh bài trong tay, sau đó Từ chủ tịch liền nhận ra, "A" một tiếng, kích động nhìn tôi.
"Môn chủ! Cô là Môn chủ của Phong Môn chúng tôi!”
Có người nhỏ giọng nói: "Hội trưởng, trước đây không phải ông đã nói Phong Môn của Đại Lục đã thất truyền từ lâu rồi sao? Cái gọi là Môn chủ cũng chỉ là nông dân biết làm ruộng mà thôi.”
Từ chủ tịch tức gi/ận: "Á! Ông lại dám ly gián tôi và Môn chủ!”
"Môn chủ, Hiệp Hội Phong Thủy Hồng Kông của chúng tôi, cuối cùng cũng đợi được cô đại giá quang lâm rồi…”
Từ chủ tịch định chạy đến bắt tay tôi, nhưng khi nhìn thấy Âm thi kia, ông ấy lại nao núng, đứng cách tôi ba mét và bắt đầu nịnh nọt.