Nhất Thiên Phong Tuyết

Chương 8

04/04/2024 14:43

8

Vừa mới định chuyện hôn sự, Chu Cố Đường đã giao hết tất cả khế đất cửa tiệm cho ta quản lý, nói một cách rất ư là hợp lý: “Dù sao sớm muộn gì cũng phải làm thôi mà.”

Lại còn tiện tay lấy mất mấy bức Tẩy Binh đồ trên bàn ta.

Ta vừa tức vừa buồn cười.

Ta và Thôi Chiêu đính hôn từ khi còn nhỏ, khi đó cũng phải ba hoặc năm năm mới gặp mặt một lần, nhưng cho dù có gặp mặt, thì cũng xa lạ đến nỗi chẳng nói với nhau nổi một câu, chứ chưa gặp được người nào không chút khách sáo như Chu Cố Đường.

Đến Tết Nguyên tiêu ra phố đi dạo ta mới biết, Chu Cố Đường lấy mấy bức tranh kia đi làm gì.

Thừa Đức lâu chuyên b/án tranh, trước nay chỉ tiếp đón các vương tôn công tử, nhưng đến buổi b/án hàng từ thiện ngày lễ Nguyên tiêu cũng sẽ b/án tranh chữ của các học trò nữ.

Tất cả số tiền thu được trong buổi b/án hàng từ thiện đều sẽ được quyên góp cho những binh sĩ Tây Bắc để làm quân lương.

Đối với nữ tử mà nói, đây là cơ hội để đ/á/nh bóng tên tuổi của mình.

Từ năm 12 tuổi, mỗi lần tranh của ta được trưng bày ở Thừa Đức Lâu vào ngày lễ Nguyên Tiêu, mọi người đều sẽ tranh m/ua hết.

Nhưng năm nay khi tỳ nữ ôm tranh của ta đến Thừa Đức Lâu, lại bị người quản lý chặn lại ngoài cửa, chê ta thanh danh không tốt.

Đến tranh của ta cũng không được đem vào.

Lúc tỳ nữ quay về, còn khóc lớn một trận vì ta phải chịu tủi nh/ục bất công.

Ta vốn tưởng Chu Cố Đường sẽ không chú ý đến mấy chuyện cỏn con thế này đâu, nhưng không ngờ, hắn lại bố trí một ngọn đèn hoa đăng lớn rất lớn ở đài cao ngay đối diện Thừa Đức lâu.

Trong chớp mắt nhìn thấy ngọn đèn kia, ta suýt nữa bật khóc.

Trên mặt đèn in những bức Tẩy Binh Đồ của ta, khi được ánh nến bên trong rọi sáng, dường như những thiên binh thiên tướng trong tranh đều sống động như thật, tư thế hào hùng, tràn đầy khí phách.

Tất cả mọi người đều có thể nhìn thấy tranh của ta, đây là việc Chu Cố Đường muốn làm.

Những người đi qua đều không kìm được mà nán lại ngắm nhìn.

Thừa Đức lâu chẳng ai thèm vào, quản sự tức đến mức giậm chân.

Các vương tôn công tử ào ào chạy đến đấu giá, ông lão trông coi đèn lồng trên đài cao nhẹ vểnh môi: “Họa sĩ hạng nhất, hoa đăng hạng nhất, tranh của tiểu thư nhà chúng tôi quý giá, nếu không phải vì quan tâm đến chiến sự Tây Bắc, cũng sẽ không dễ dàng đem ra ngoài như thế, tất cả lợi nhuận thu được hôm nay đều sẽ quyên góp cho quân lính Tây Bắc.”

“Giá khởi điểm 10 nghìn lượng, thấp hơn không b/án!”

Đám đông ồ lên.

Tranh của tiểu thư nhà ai mà sát ph/ạt quả quyết thế?

Tranh của tiểu thư nhà ai lại mở giá khởi điểm cả vài nghìn lượng?

Ông cụ vừa nói xong, đám vương tôn công tử đều đồng loạt im lặng, quay sang nhìn chàng trai trẻ mặc đồ xanh ở giữa.

Tựa như sắc xanh của vầng trăng trên cao vậy.

Hắn im lặng đ/á/nh giá ngọn đèn hoa đăng rất lâu, mỗi nét vẽ đều vô cùng hợp ý, chỉ cảm thấy có một niềm yêu thích le lói lơ lửng trong trái tim, nhất là lúc nghe nói người vẽ tranh là nữ.

Giống như khởi đầu của tất cả các mối tình duyên trời tác hợp vậy.

“Bức tranh này Thôi Thị của Thanh Hà muốn m/ua.” - Thôi Chiêu cụp mắt: “Không biết người vẽ bức tranh này là tiểu thư nhà nào, Thôi Chiêu muốn xin được gặp mặt một lần.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Hương Trúc và Sô-cô-la Đen

Chương 14
Tuyến thể vốn khiếm khuyết đột nhiên phân hóa, cơn sóng nhiệt tình bùng lên dữ dội, thế mà Bùi Dịch lại ném tôi cho em trai hắn. Hắn lạnh lùng: "Cậu là Beta nam, không chịu nổi Alpha đâu." "Em trai tôi là Beta, vừa vặn hợp với cậu." Nhưng hắn không biết, em trai hắn là A giả B, còn tôi thì phân hóa muộn. Suốt tháng sau đó, tôi không gọi một cuộc điện nào, không nhắn một tin nhắn nào cho Bùi Dịch. Bùi Dịch cuối cùng không ngồi yên được, tìm đến tận nhà đòi người, nhưng bị mùi tin tức tố đậm đặc xộc vào choáng váng. Người đàn ông vốn luôn lạnh lùng tự chủ thất thố gào thét: "Cậu ấy là chị dâu mày, sao mày dám?" Chàng trai trẻ ôm lấy tôi, đuôi mắt đầy vẻ thỏa mãn: "Anh à, đừng hung dữ thế, làm em dâu của anh sợ đó."
1.29 K
3 Bé Lục Cục Cưng Chương 19
5 Thần Dược Chương 15
9 Chúng Ta Chương 18

Mới cập nhật

Xem thêm
Hoàn

Ác Nhân U Ám Đã Hoàn Lương

Chương 7
Để ngăn phản diện u ám tự sát, tôi nói dối mình là vợ hắn từ mười năm tới. Lúc Tống Diễn Xuyên chênh vênh trên sân thượng, tôi giả vờ không thấy, nằm ườn trên giường bắt hắn thu đồ lót cho mình. Khi hắn cầm dao trong bếp, tôi xoa bụng khóc nức nở: "Anh nỡ lòng để con chúng ta mất bố sao?" Hắn im lặng, tay vung dao mổ phập con cá bên cạnh. Sau đó, Tống Diễn Xuyên không muốn chết nữa. Vì mỗi ngày hắn không chỉ đi học làm thêm, mà còn phải về nhà hầu hạ cô vợ lười ham ăn như tôi. Bận không kịp thở. Hoàn thành nhiệm vụ, tôi rời thế giới ấy. Tưởng đâu không gặp lại. Cho đến mười năm sau, tôi xuyên không trở về. Gặp nhau ở tiệc tối, thanh niên u ám năm nào đã thành đại gia ngành thương mại. Tống Diễn Xuyên nhìn chằm chằm bụng bầu giả của tôi, giọng nghiến ra từng chữ: "Vợ à, em định trả nợ con cho anh khi nào?"
Hiện đại
Chữa Lành
Ngôn Tình
10