Cả buổi tối, Kỳ có trên lớp, đã đâu.
Tôi nhìn phía cửa sau, chỗ ta trống không.
Hỏi bạn bè Kỳ Dã, những sinh đó cũng nhìn nhau rồi nói: “Không nữa, chắc nhà ngủ rồi.”
Gió lớn thổi ầm bên ngoài cửa sổ.
Bóng cây nghiêng ngả, trời sắp mưa rồi.
Mãi cho đến học, vẫn Kỳ quay lại.
Tôi và đứng buýt như thường lệ, ấy nhón nhìn dáo dác, được lắng “Có hôm nay Kỳ có chuyện gì không?”
“Mình hồi tối tâm trạng ấy được tốt lắm.”
Tôi a úng: đó… chắc chuyện gia đình thôi…”
Thấy Kỳ có mới kể rất nhiều chuyện.
Hóa ra bố mẹ ấy làm xa, mà bỏ rơi ấy cho bà dì nuôi.
Mỗi năm mẹ ấy đều giấu người hiện tại định gửi tiền cho bà xem như phí sinh hoạt ấy.
Nhưng số tiền đó tiêu trên người ấy được bao nhiêu thì biết.
Thậm chí khi ấy xin bà dì mấy trăm tệ m/ua liệu học tập, cũng ch/ửi trận.
“Lần trước Kỳ rảnh, ấy đến nhà làm bài tập, nhìn dáng vẻ tức gi/ận bà còn sợ sau khi ấy cậu, thì sau các đến nữa.”
Thấy ngơ người, có “Lúc đó các đã hẹn nhau đến nhà làm bài tập sao?”
Tôi cười ngại ngùng, để che đậy thái độ bất thường mình: “Đúng vậy, nhưng ta có rõ ràng mình, sau đó thì sao?”
Tề rãi kể lại, mới được đó Kỳ đã ra mặt giúp ấy, cãi nhau bà dì.
Thấy cảnh ấy khó khăn, thậm chí Kỳ còn đưa hai nghìn tệ cho ấy.
“Cậu ấy tiền này cho Giọng rất nhỏ, “Tư Đường, cảm ơn cậu.”
Tôi há miệng ngơ ngác, cuối cũng chỉ có thể cười gượng.
Cùng hệ thống nhiên online.
“Túc chủ! Độ hảo cảm và cô nhiên đạt đến 50% rồi! Sắp thành rồi!”
Nhưng đãng, sau khi chào tạm Dã, lê bước nhà.
Nhà Kỳ gần nhà tôi.
Đi được nhiên dừng lại.
Kỳ đứng dưới đường bên ngoài tiểu khu tôi, giống như đã rất lâu rồi.
“Kỳ Dã…” hơi cau mày, “Sao lại mượn tiền…”
Cậu ta nhiên lên tiếng lời tôi.
“Tư Đường.”
Kỳ nhìn tôi, mắt sáng lên.
Từng từng chữ, rất rãi từ tốn.
“Cậu cũng sinh, đúng chứ?”
Tôi thời im lặng.
Sự im lặng trong mắt ta, nhận.
Cậu ta thở phào hơi, vẫn cười và nói:
“Cho từng thích tôi, đều giả.”
“Đúng không?”