Nghe phấn khích quá.

Tôi lắc đầu lia lịa, cầm bút viết như bay.

Hoàn toàn không nghe thấy Tống Tu Ninh đi kiểm tra phòng trở về, cố ý ho thật to lên.

Càng không nhận ra giáo viên chủ nhiệm đi theo sau Tống Tu Ninh đang nhìn xuống tôi nằm trên giường.

Giai đoạn nước rút, có rất nhiều học sinh thức khuya học bài.

Giáo viên chủ nhiệm vốn định nhắc nhở đừng học quá khuya, giữ gìn sức khỏe.

Kết quả khi nhìn rõ nội dung trên tờ giấy viết thư của tôi, hai mắt thầy lập tức bốc lửa, gi/ật phăng tờ giấy.

"Thằng nhóc này, ra ngoài ngay!"

Sự việc xảy ra đột ngột, tôi sợ ch*t khiếp.

Tôi dùng ánh mắt cầu c/ứu Tống Tu Ninh theo phản xạ.

Kết quả giáo viên chủ nhiệm quay người lại, đối diện với người nhận thư, tức đến mức vỗ ng/ực, hít một hơi thật sâu rồi nói với Tống Tu Ninh: "Em cũng ra ngoài."

Hai chúng tôi đứng đối diện nhau chịu ph/ạt trong hành lang.

Giáo viên chủ nhiệm cuộn tờ giấy viết thư đ/ập vào đầu tôi.

"Tuần sau là thi đại học rồi! Còn có thời gian! Viết thư tình! Hả!"

Mỗi câu nói của thầy lại đi kèm một cú đ/ập đầu.

Không gây tổn thương nặng nhưng tính s/ỉ nh/ục cực mạnh.

Cửa phòng kế bên đều hé mở một khe hở, mấy cái đầu ló ra hóng hớt.

Thôi xong, ngày mai tất cả mọi người sẽ biết tôi viết thư tình cho Tống Tu Ninh rồi.

Tôi ôm đầu, khóc thút thít nép vào tường.

"Còn trốn?"

Giáo viên chủ nhiệm tức gi/ận: "Thích em ấy thì học cho tốt vào! Có thời gian rảnh rỗi này làm thêm vài đề thi, thi đạt điểm cao hơn, sau này mới có thể thi vào cùng một..."

Nghĩ đến khoảng cách điểm số giữa tôi và Tống Tu Ninh, thầy giáo ngập ngừng sửa lại.

"Thi vào cùng một thành phố cũng được! Lúc đó em tìm em ấy hẹn hò, đi xem phim, dạo công viên, đi chơi ở khu giải trí."

"Cái nào chẳng hơn viết thứ rác rưởi này!"

Tôi giơ ngón tay cái lên.

"Tuyệt."

Gừng càng già càng cay.

Giáo viên chủ nhiệm nghẹn thở, tức đến đ/au cả phổi.

"Em... em nhìn bộ dạng của em kìa!"

"Vậy đi, lúc nãy trông em hát có vẻ rất phấn khích, bây giờ em hãy đối diện người nhận thư, đọc nguyên văn bức thư tình này."

"Chỗ nào đọc thì đọc, chỗ nào hát thì hát. Để xem lần sau em còn dám viết nữa không? Không thấy x/ấu hổ à!"

Tôi ngơ ngác, tôi bật khóc nức nở.

"Thầy ơi! Em biết lỗi rồi! Em không dám nữa..."

Giáo viên chủ nhiệm cười lạnh.

"Muộn rồi."

Thấy không thể trốn tránh, tôi vội vàng liếc mắt ra hiệu cho người liên quan khác.

Tống Tu Ninh, nói gì đi chứ!

Tống Tu Ninh đứng đối diện dựa tường chịu ph/ạt, ngoan ngoãn đứng thẳng, mơ màng cúi đầu.

Lúc này mới ngẩng đầu lên, nhìn tôi một cái, khẽ lên tiếng.

“Tớ cũng muốn nghe."

Thôi vậy.

Cả đời người mà, rồi cũng qua nhanh thôi.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm