Khi tỉnh lại, lại trong một phòng khách sạn.
Nhưng lần này chỉ một mình tôi.
Thì ra biết từ lâu, biết thân phận thật sự của tôi.
Anh ấy còn chơi yêu đương với lâu đến thế.
Tôi nhớ cuối nói gì.
Tất cả hình ảnh trong đầu dường ràng.
Mở điện thoại lên, thấy nhắn của Vận gửi cho tôi.
“Cậu biết tại sao nhiên m ấ tích không?”
Tôi tâm, lời: “Bây giờ lẽ biết rồi.”
Mạnh Vận lời: “?”
Tôi vờ nhiên: “Chuyện cũ thì qua rồi.”
“Vì Nguyên.”
Tim ngột c ă n g h ẳ n g.
“Tôi thấy lịch sử nhắn của Nguyên, từng gửi nhắn ọ lưu lại một số bức ghi âm và video của chúng ta.”
“Bảo ta nói mình tiểu thư nhà giàu, từng quen số bạn lần này chỉ c h ơ ù với ta thôi.”
Mạnh Vận dừng một chút rồi tiếp tục nói: “Mạnh dù sao cũng em tôi, em ấy yêu cậu nhiều hy vọng cậu đừng…”
Tôi c lời cô ấy: “Anh ta khi nào tìm Thâm?”
Mạnh Vận: “Lúc học ba, nói mấy lần rồi.”
Tôi biết, thực ra mọi chuyện dấu hiệu từ lâu.
Không ngờ lại kéo sinh nhật đến muộn ngờ vừa ra khỏi quán b gặp ngờ từ hôm đó ấy lại trở nên khác lạ.
Anh ấy biết từ đang ố ấy.
Tắt cửa chuyện, nhìn thấy nhắn từ Thâm.
“Tỉnh rồi à?”
“Tôi m/ua bữa sáng để trước cửa phòng.”
Bữa sáng treo trên tay nắm cửa vẫn còn ấm, đáp lại: “Cảm ơn.”
Đối diện đang tin, tục phút.
Cuối chỉ lời một từ: “Ừ.”