Dù tôi mới là chính cung, sao tôi lại cảm thấy có lỗi với Vương Tinh Dã nhỉ?

Thể loại tiểu thuyết Ba dượng-con chồng quả thật đ/ộc hại quá.

Khiến tôi chẳng dám nhìn thẳng mặt Vương Tinh Dã nữa.

Vương Tinh Dã tỉnh dậy, bị Giang Đình trói ch/ặt trên giường đơn trong phòng. Vừa thấy tôi đẩy cửa bước vào, cậu ta đã đỏ hoe mắt than thở: "Chu Cường! Vợ chú, Ba dượng của tôi, là đàn ông đấy!"

Tôi bình thản cầm thìa đút cơm cho cậu ta: "Bố biết rồi."

Thấy thái độ điềm nhiên của tôi, Vương Tinh Dã ngoảnh mặt không ăn, sốt ruột: "Chú đừng để bị mê hoặc bởi sắc đẹp, anh ta là tên bi/ến th/ái mặc váy giả gái để lừa chú cưới đó!"

Ai cho cậu ta cái gan ch/ửi "vợ tôi".

Tôi không vui rồi.

Hừ, đúng là do tôi làm bố không dạy dỗ tốt con cái.

Tôi dùng lực nhét đầy cơm vào miệng cậu ta.

"Nói đến bi/ến th/ái, con mới là số một." Tôi ngước mắt trừng cậu ta: "Thằng nhãi ranh dám đảo ngược trời đất!"

Vương Tinh Dã đờ đẫn nhìn tôi, cổ họng lăn tăn nuốt chỗ cơm trong miệng, thẫn thờ nói: "Chính cái vẻ thẳng thừng ngờ nghệch đáng yêu như bé thụ của chú mới khiến tôi phát cuồ/ng."

Cái thằng chó này, chê tôi ngờ nghệch còn đòi bảo tôi là thụ.

Tôi không cần mặt mũi nữa à!

Tôi quay đầu, liếc mắt với Giang Đình đang cầm chảo đứng phía sau, hợp sức cho Vương Tinh Dã một trận đò/n song tấn của vợ chồng.

Nhưng hình như chúng tôi đ/á/nh hơi quá tay.

Đêm đó, Vương Tinh Dã nhất quyết không chịu ngủ chung giường.

Hình như cậu ta đã nhận ra mình chỉ là công cụ rồi.

"Hai người còn bi/ến th/ái hơn, hôn hít còn bắt tôi ngồi xem! Tôi không đi, có ch*t cũng không đi!"

Tôi bối rối vô cùng.

Đây là đêm thứ năm trong cốt truyện.

Không có sự hợp tác của nam chính Vương Tinh Dã, tôi và Giang Đình không thể hoàn thành tình tiết.

Giang Đình giơ cao chảo, bàn bạc: "Hay là... đ/á/nh ngất rồi trói lại?"

Tôi hạ cái chảo xuống.

Như thế không được văn minh lắm.

Vương Tinh Dã dù sao cũng là con trai tôi nuôi một năm.

Tôi nhẹ giọng dỗ dành: "Con trai ngoan, làm sao mới chịu vào phòng bố ngủ?"

Vương Tinh Dã bĩu môi: "Trừ khi chú hôn tôi cơ."

Cái chảo vừa hạ xuống trong tay Giang Đình lại từ từ giơ lên.

Tôi dùng chiêu cuối.

Thành khẩn nhìn Vương Tinh Dã, ánh mắt lấp lánh: "Con trai, con đang muốn phá hủy gia đình mình sao?"

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm
Hoàn

Xuân Vô Tận

Chương 16
Sau khi gieo mình xuống lầu thành, ta trọng sinh, quay trở lại ngày Thái tử bị thương. Thái tử đẩy ta vào hố nước dơ, ánh mắt tràn đầy chán gh/ét: “Đừng chạm vào cô, ngươi khiến cô vương thấy gh/ê t/ởm.” Đời trước, ta cõng Tiêu Trạch trọng thương ra khỏi hoang dã, được Hoàng thượng ban hôn, gả làm Thái tử phi. Ta đem lòng yêu hắn đến tận xươ/ng tủy, mà hắn lại chán gh/ét ta đến tận xươ/ng tủy. Ngày đại hôn thứ ba, hắn đã lập trắc phi để làm nh/ục ta. Về sau, quốc phá gia vo/ng, hắn bỏ mặc ta, dẫn trắc phi chạy trốn. Khi ấy ta mới hiểu, lòng hắn vốn là băng lạnh, dù có sưởi thế nào cũng chẳng ấm nổi — nhưng mọi sự đều đã muộn. Ta chỉ có thể mang h/ận, gieo mình từ thành cao xuống. Kiếp này... Nhìn Tiêu Trạch bị thương nặng, vẫn lạnh lùng đẩy ta ra, không cho lại gần, ta chỉ khẽ cười lạnh. Đã vậy, ngươi cứ ở đây mà chờ ch*t đi. #BERE
Cổ trang
Cung Đấu
Gia Đình
4.99 K
Thế thân Chương 22