(Theo góc nhìn của Cố Cảnh Xuyên)
Vì tư thế ngồi, áo sơ mi trắng của Nhan bị ch/ặt n g ự c, các nút áo ớt bật ra.
Mái tóc xoăn dài của em buông lơi sau lưng, má vừa ngoan ngoãn vừa q u ế n r ũ, sức hút khiến người ta nín thở.
Dây th/ần trong đ/ứt tung.
Nhưng lần giữa chúng tôi, thực sự quá vội vàng.
Giao qua thể sẽ thay thế lời nói nhưng vậy. những qua Nhan làm gì, biết em gửi là hoạch từ hay là ý nghĩ bất chợt.
Tôi lùi lại nửa người, nắm ch/ặt tay, hơi thở nghẹn lại, chịu đựng quá khăn, mồ hôi mỏng toát trên trán.
Hứa Nhan đầu.
"Giám đốc Cố, anh nóng lắm không, cần bật điều hòa không?"
"Không cần, Nhan, hỏi hỏi em."
Tôi nghiêm túc nhìn vào mặt Nhan, em ấy lập ngồi thẳng lưng.
"Được, giám đốc Cố."
Em thích không?
Giống thích em, từ thời cấp ba đến bây giờ, thay đổi, đúng không?
Nhưng tháng làm việc ở công ty, tại em lại giả vờ quen biết tôi?
Hôm tại lại bất ngờ gửi thế này?
Vô số hỏi tràn ngập trong đầu, lật qua lật lại trong miệng, cân nhắc mãi rồi hỏi:
"Tại đây em tìm tôi?"
Có phải cũng tôi, hiểu lầm đó.
Những hiểu lầm chớc tiệt này, nói rõ hết, để bất cứ điều cản trở giữa chúng nữa.