20
Ta bàng hoàng trở về của mình, trong trống rỗng, như một cái động lớn, gió lùa ra ngoài.
Nguyên mấy lần ta của Tần thăm tin tức.
Cô nói, Bùi Túc bố trí một nhóm chiến binh ngoài của Tần Liễu, trong sân cũng được bố trí đầy đủ, nha hoàn, y nữ và loại hầu, cả đang chăm sóc cô ấy.
Ta bảo Nguyên đừng nữa, cửa ngơi sớm.
Bùi Túc sắp xếp cho Tần cẩn như đêm nay nhất định sẽ yên lại đó.
Ta ngờ rằng, Bùi Túc vẫn là trở lại ta.
“Ngọc Nhi…” dường như giải tình hình nay cho ta.
Ta ngắt lời chàng: “Thiếp nghe được cuộc nói chuyện của thiếp rõ rồi.”
Ta nghe câu chuyện tình yêu của chàng ta với khác từ chàng; ta họ nhau và nhau như thế nào; làm sao họ khai, là do hiểu lầm hay do ý trời khiến; chàng buông bỏ được hay buông được đoạn tình này…..
Một cũng muốn!
“Thật sao?” nhẹ nhàng thở một hơi.
Có lẽ rồi chàng đang loay hoay tìm cách giải thích hợp cho ta nghe.
“Tần cô ấy, rất đáng thương.” Bùi Túc nói thể để cô xảy ra chuyện gì, giữ cô lại trong một đoạn thời gian.”
“Quả thực đáng thương.” ta đáp.
Làm sao thể đáng thương? Rõ còn nhưng đàn ông cô yêu lại cưới khác?
“Cảm sự của nàng, Ngọc Nhi.”
ta nói chuyện với chàng nữa ngủ với lý do nay mệt và sớm.
Có lẽ việc nay Tần đến Bùi Túc tâm, chàng ta nhận ra ta điều gì bất thường ngồi đó rất lâu trước đại sảnh.
Ta nghĩ chàng cũng rất khổ n/ão nhỉ.
Sau khi lập công thành thì đột nhiên Bệ hạ ban hôn, còn cưới cô nương chàng yêu thầm.