Người xinh đẹp nhất làng vậy lại đi/ên.
Chồng anh hùng thôn làng, nhưng sau khi anh ra đi chẳng còn ai quan tâm đến nữa.
Đàn b/ắt n/ạt ch/ửi vô liêm sỉ.
Chỉ có vì thương xót vụng tr/ộm đưa suốt ba ròng.
Nhưng ch*t rồi.
Là đã hại ch*t ấy.
Cô tôi, đi theo đến suối vàng.
Vào đêm thất tuần, lẳng ngồi chờ báo ứng mình.
Thế nhưng lệ q/uỷ xuất nhà… không ngờ lại đó.
--------------------------------------
Tôi miền xinh đẹp nhất làng lại đi/ên.
Chồng anh xưa núi xảy ra lở đất, chính chồng đầu tiên phát ra và yêu cầu mọi bỏ chạy. Tuy nhiên, bản thân anh lại sạt lở đó nuốt chửng khi cố gắng c/ứu cụ già chân.
Kể từ ngày đó trở đi, liền đi/ên rồ, cứ luôn nhớ đến to ngày hôm đó, lần trời đổ cầm theo chiếc ô đi đến chồng tử nạn rồi đợi đó, hi vọng có thể đón anh về nhà.
Ngày này qua ngày khác, này qua khác.
Ban đầu mọi đối xử với lại thương xót chẳng có gì để ăn, lúc nào cố gắng mang đi/ên ít canh để bụng, thì lúc nào cười ngốc ơn.
Đáng tiếc, nào có cặn bã.
Mấy lão già vợ làng thấy đi/ên xinh lại trước lồi sau vểnh, vì vậy liền mang đến chỗ hỏi có bánh không, nếu phải để bọn cái.
Người trông thấy thèm, lại chẳng hiểu gì đành để ấp chút, thế nhưng bất kể gì giữ lại nữa, cực cẩn thận giấu nó đi. Mọi hỏi vì sao lại làm thế, để dành chồng ăn, sợ anh đói.
Làng vốn rất bảo thủ, khi những chuyện này truyền ra, làng không giúp đỡ đàn đi/ên kia Họ thấy chẳng có liêm sỉ, không những bản thân không còn đi đưa ngay đàn cấm tiệt, sợ quyến rũ câu đi mất.