Tâm Can Câu Đoạn

Chương 11

22/06/2024 11:09

11.

Thật đáng tiếc cho số phận của hòn đ/á lót đường như ta, lại phải lìa đời ngay khoảnh khắc mà nàng ta lên kiệu hoa.

Thân x/á/c tan biến, h/ồn phách ly tán. Nếu không nhờ hệ thống dốc hết sức lực giữ lại một tia tàn h/ồn, có lẽ giờ đây ta đã hoàn toàn tan biến vào hư vô, không còn sót lại chút ý thức nào.

Khi ta nhắm mắt xuôi tay, vận mệnh vốn thuộc về ta cũng dần dần rời khỏi nàng.

Tia tàn h/ồn vô thức bay đến đến Ki/ếm Tông.

Ngay cả khi chưa đến gần, ta đã cảm nhận được bầu không khí náo nhiệt nơi đây. Một đôi tân lang tân nương trong bộ hỷ phục đỏ rực, đang đứng trước sự chứng kiến của tất cả mọi người để thực hiện nghi thức cuối cùng.

Khung cảnh náo nhiệt phi thường, không khí tràn ngập niềm hạnh phúc, mọi thứ đều đẹp đẽ đến nao lòng.

Ngoại trừ … con hạc mang theo tin tức t/ử vo/ng của ta.

Chân hạc được buộc bằng sợi dây thừng đỏ, một đầu nối với ta, đầu kia nối với Vân Hoàng.

Vì vậy, ngay khi ta lìa đời, con hạc đã bay trở về Ki/ếm Tông.

Nó đậu xuống tay Vân Hoàng.

Nó nói: "Nữ nhân kia đã ch*t rồi."

Ngay khi sợi dây thừng đỏ rơi xuống.

Vị Đại sư huynh Vân Hoàng luôn bình tĩnh tự tại cũng phải kinh ngạc buông lơi mảnh lụa đỏ trong tay, khiến cả đại sảnh chìm vào im lặng.

"Nàng... nàng ấy đã ch*t ư?" Ngọc Thanh là người đầu tiên lên tiếng.

Lúc đầu, hắn đang ngồi trên cao đài, nhưng sau khi nghe thấy câu nói này, sắc mặt hắn đột ngột thay đổi, rồi thoắt cái đã biến mất khỏi hỉ đường.

Phù Linh vốn đang đội khăn voan đỏ cũng rùng mình run lên.

Nàng ta vén khăn voan lên, nhìn Vân Hoàng cũng đã biến mất không dấu vết.

Hệ thống thở dài: "Ta mãi mãi không hiểu nổi những câu chuyện tình ái của con người, tại sao một số nam chính nhất định phải đợi đến khi nữ nhân mà họ yêu ch*t đi thì mới biết hối h/ận?"

Ta suy nghĩ nghiêm túc một hồi rồi trả lời nó: "Bởi vì họ...tiện!"

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Cứu rỗi em trai phản diện u tối

Chương 13
Tôi xuyên vào chính cuốn tiểu thuyết trinh thám mình từng viết – trở thành nạn nhân đầu tiên trong vụ án giết người hàng loạt. Ngay ngày đầu tiên xuyên vào, tôi lại nhặt được kẻ… sau này sẽ giết tôi. Hắn mặc bộ đồ mỏng dính, co ro né mưa ở góc phố. Khuôn mặt tái nhợt. Vừa thấy tôi, hắn lập tức co người lại, run run hỏi: “Anh… em có thể về nhà chưa?” Trong truyện, hắn là kẻ gây ra hàng loạt vụ giết người. Còn tôi… chính là người anh độc ác đã từng bạo hành hắn. Về sau, mỗi lần tôi chạy trốn, hắn đều tìm được tôi. Giống như trò mèo vờn chuột không có hồi kết. Hắn không hề mệt mỏi. Áp sát tôi, khẽ đặt một nụ hôn lên môi rồi thì thầm: “Anh… mình về nhà được chưa?”
1.07 K
3 Trúc mã ghét Omega Chương 13
4 Vào Hạ Chương 17
6 Uyên Thù Phụng Lữ Chương 14 (Hoàn)

Mới cập nhật

Xem thêm