07
Địa đàm phán dự án ở lân cân nhắc ị h bệ/nh, công đã thay đổi kế hoạch từ đi tàu cao thuê xe buýt để cùng đi.
Vì đi xa, công chu đáo đặt khách sạn ở tôi.
Ngày trước hôm xuất phát, cắm cúi bị tài liệu cần thiết, thì hệt đứa trẻ đi chơi, nhét đống đồ vặt túi.
Kiều nhìn tôi, bất lực nói: “Cô tưởng đi du xuân à?”
“Đi m t hơn năm tiếng đó.” kéo khóa “Đến lúc đói đừng mà tìm tôi.”
Sáng hôm sau tập trung ở hẹn đúng bộ phận mình lên xe.
Chiếc xe buýt đã được chỉnh sửa đặc biệt, chỗ trước được nới ra rất rộng, hàng đầu bàn nhỏ đặt cốc khăn giấy, trông chẳng khác gì chỗ dành VIP.
Phía sau vẫn chật thường, chỉ thể co ngồi.
Chỗ thoải mái đương nhiên dành cấp lãnh đạo. cùng lùi sau xuống hàng thứ hai từ cuối, sổ.
Trương Viễn bước lên đứng ở xe quét mắt nhìn quanh.
Chị gọi: à, chỗ Mộng trống kìa, ấy đi.”
Bộ phận ai cũng nhận ra Trương Viễn ý tôi, lúc cũng muốn ghép cặp tôi.
Giống ghép công thì họ sẽ được thưởng vậy.
Tôi từ chối thẳng, mà Trương Viễn biết nhìn mặt đoán ý, chị nói vậy liền hí hửng tiến tôi.
“Chỗ rồi.”
Một giọng nói trầm thấp vang lên sau, ngăn bước Trương Viễn.
Mọi ngẩng đầu lên biết từ lúc đã lên bộ vest chỉnh tề, hơi cúi người, giày da bóng loáng lên.
Mạnh Na đi theo sau anh, vậy chút bối rối nói: chỗ ở trước mà.”
“Để Trần trước đi, ông ấy bị đ a u lưng.”
Lão Trần phó tổng công năm nay đã 49 tuổi, tuổi nhất trong đám tôi.
Nói rồi, xuống tôi, nhìn lượt rồi túc nói: “Cô này g/ầy, thấy cũng rãi.”
Tôi cười gượng. do này, sự quá tùy tiện.
Quả nhiên Na cũng nhận ra sự hững trong giọng điệu cô t r ừ m ắ t l ư ờ m cái, rồi quay xuống Trần.
Tôi cảm giác Na vẻ thích lắm.
Nói lòng, cảm tính vẫn muốn mình.
Nhưng lý thì vẫn cảm thấy giữ khoảng cách lý trước mặt thì hơn.
Không phải vì anh, mà vì thân tôi.
Giờ hoàn toàn qu/an h/ệ tác lược, tồn tại chỉ để giúp gặp á m ộ g. Đến khi được giải quyết, sẽ trở cuộc mỗi ngả.
Giờ mà nghĩ qu/an h/ệ đứng đắn, khi quay cũ, chẳng biết tin đồn sẽ ra sao nữa.
Nghĩ xích sổ, ôm h ặ t cái đầy đồ vặt, quyết tâm giữ khoảng cách Ngộ.
Kiều l i ế cái, cứ biết thừa đang nghĩ gì, rồi nói: “Tôi đói rồi.”
Liên quan gì tôi.
Tôi lời, nhắm mắt giả vờ ngủ.
Kiều liền nói âm lượng đủ để thấy: Mộng, mấy chocolate cô lấy từ tủ lạnh nhà đâu rồi, lấy ra viên.”
Nói xong, xe lặng đi.
Tôi thậm chí thấy tiếng phó tổng hít hơi.
Cố tình!
Tôi lý do để ngờ, làm vậy cố ý.
Để ở nhà giúp chỉ cái cớ, t r t h ù bà làm m t ngủ mới thật.
Tôi h i ế răng, é m anh, mặc kệ thứ, nói: “Ăn đi, h ế t đi.”