Tôi lại qua ngã tư ấy.
Người ban đầu bị tông đến thịt m/áu lẫn lúc lại toàn bị thương đứng giữa đường.
Anh ta rưng rưng nước mắt, đ/au khổ c/ầu x/in nhìn về phía tôi.
Tiếng còi ô tô vang lên phía sau anh ta.
Tôi chỉ nhìn anh ta lấy cái, tâm chạy về phía chung cư.
Bốn người khiêng qu/an nhìn bóng mặt vô cảm ban đầu lại hiện tia vui mừng.
“Khương đến căn phòng màu tím, thời gian nhiều nữa.”
Tôi chạy vào thang ấn nút.
Cửa thang máy mở ra, cặp mẹ hiện trong thang máy.
Cô cam tâm nhìn với đôi láy: chị phải sao? rõ sau lại chơi cùng em mà.”
“Đúng vậy, lại lại với tôi.”
Hai mẹ nhoẻn cười nhìn tôi.
Nhưng giây tiếp hai người họ bị bốn người mặc đồ khiêng qu/an kéo ngoài.
“Khương vào thang chạy!”
Nhân cơ hội này, nhanh chóng chạy vào trong thang máy.
Cửa thang máy chậm lại mắt, nhìn ánh oán h/ận đến cực cặp mẹ kia.
Cuối đến tầng 7.
Bóng dáng bà Hà hiện mặt tôi.
Nhìn đôi mờ đục bà chã rơi nước mắt.
“Đi, vẫn kịp.”
Bà ấy lấy tay chúng quay trở lại tôi.
Bên cạnh quả nhiên hiện thêm cánh cửa màu tím.
Nhưng lúc này, cánh cửa màu có đang đứng đó.
...
“Yên Yên.”
Bé quay đầu lại, mặt quen thuộc chị gái.
"Yên lại đây vui ư?”
Chị đến mắt, chị ấy nghiêng đầu, đôi kịt nhìn thẳng vào tôi.
“Cô trói buộc bao nhiêu năm vẫn chưa đủ sao?” Bà Hà lớn tiếng nói.
"Trói buộc? Yên em cũng nghĩ như vậy sao?”
"Em vẫn nhớ lời hứa hồi chúng ta chứ? Muốn sống phúc cùng nhau mà.”
“Nếu như phải tại bốn người đáng ch*t em cũng hiện chân tướng sự việc, chúng ta mãi sống đây. Yên chị thật sự để em đi.”
Chị nhìn nói.
Trong nháy mắt, số ký ức bị lãng quên toàn hiện.