Vong Phụ

Chương 10

16/04/2024 16:37

10.

Thôi Nhượng Trần đi rồi, đại điện liền lộ ra vẻ trống trải.

Hạ Đại Bảo đang ngẩn người nhìn bàn phát ngốc.

Hắn còn chưa quen làm một hoàng đế, bên người không có người hầu hạ, ấm trà trống không cũng không biết thêm.

Đúng rồi, hắn không thích uống trà nóng.

Hắn càng thích suối trong núi, không cần dụng cụ uống trà, vốc một vốc là có thể uống đến hài lòng mỹ mãn.

Quay đầu lại nhìn thấy ta, hắn lập tức giơ hai tay lên thỏa hiệp:

“Được được được, ta lại làm sai. Ta không chú trọng bằng hoàng thất các nàng, nhưng…”

Hắn xoay người, làm ảo thuật lấy ra dụng cụ uống trà và lá trà mới tinh:

“Ta chuẩn bị cho nàng. Có muốn thử không? Ta cố ý hỏi thương nhân phía nam tới m/ua, nói là trà mới trước Cốc Vũ năm nay.”

Không phải trà mới, là trà cũ, vào miệng chát chát, có một mùi mốc ẩm ướt, không dễ uống lắm.

Ta gi/ận hắn dễ lừa.

Nhưng vừa nhìn thấy hắn, tính tình gì cũng không còn.

“A Anh, uống ngon không?”

“Uống ngon.”

“Vậy lần sau ta sẽ m/ua lại cho nàng! Đắt bao nhiêu cũng m/ua! Đồ A Anh nhà ta thích, cho dù là ánh trăng trên trời ta cũng phải hái xuống cho nàng!”

Hắn sinh ra là người tự do như vậy, đi tới một bước này, tất cả đều là chịu mệt mỏi của ta.

Ta thở dài một hơi, vừa định đến gần hắn, lại đột ngột dừng bước.

Hạ Đại Bảo đang khóc.

Nước mắt của hắn không có âm thanh, từng giọt từng giọt rơi vào vạt áo.

“A Anh, ta rất nhớ nàng.”

Ta nghe thấy hắn mở miệng, gân xanh nhô lên trên mu bàn tay gắt gao đ/è nén nghẹn ngào, âm tiết mơ hồ không rõ giống như sao băng thoáng qua rồi biến mất.

Ta không thể chạm vào nó.

“Nàng đừng bỏ ta lại một mình.”

Hắn nói.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Cứu rỗi em trai phản diện u tối

Chương 13
Tôi xuyên vào chính cuốn tiểu thuyết trinh thám mình từng viết – trở thành nạn nhân đầu tiên trong vụ án giết người hàng loạt. Ngay ngày đầu tiên xuyên vào, tôi lại nhặt được kẻ… sau này sẽ giết tôi. Hắn mặc bộ đồ mỏng dính, co ro né mưa ở góc phố. Khuôn mặt tái nhợt. Vừa thấy tôi, hắn lập tức co người lại, run run hỏi: “Anh… em có thể về nhà chưa?” Trong truyện, hắn là kẻ gây ra hàng loạt vụ giết người. Còn tôi… chính là người anh độc ác đã từng bạo hành hắn. Về sau, mỗi lần tôi chạy trốn, hắn đều tìm được tôi. Giống như trò mèo vờn chuột không có hồi kết. Hắn không hề mệt mỏi. Áp sát tôi, khẽ đặt một nụ hôn lên môi rồi thì thầm: “Anh… mình về nhà được chưa?”
1.07 K
3 Trúc mã ghét Omega Chương 13
6 Vào Hạ Chương 17
9 Uyên Thù Phụng Lữ Chương 14 (Hoàn)

Mới cập nhật

Xem thêm