Sự Trả Thù Của Beta

Chương 4

16/06/2025 10:45

Thế nhưng, trong video ấy, đám phóng viên lại chẳng biết người đó là ai, rồi còn cười đùa gán ghép.

Bạch Như Tuyết tỏ vẻ bị làm khó, nhưng thực chất là đang cố tình khoe khoang — cậu ta mở album ảnh ra.

"Anh ấy là người bình thường, không tiện công khai đâu. Nhưng thôi, cho mọi người xem bàn tay của anh ấy vậy."

Ảnh hiện lên — là đôi bàn tay đan ch/ặt lấy nhau.

Làn da trắng như ngọc, từng ngón tay thon dài, đ/ốt xươ/ng rõ ràng, đúng kiểu người sinh ra trong nhung lụa.

Và chi tiết đắt giá nhất…

Là chiếc khuy măng sét tinh xảo vô tình lộ ra nơi cổ tay áo.

Hermès phiên bản giới hạn, toàn thế giới chỉ có đúng 5 đôi.

Thể hiện rõ thân phận và tài lực của người sở hữu.

Nó còn là... món quà sinh nhật năm ngoái tôi đã tặng cho Cố Tinh Thần.

Tôi nắm ch/ặt lấy điện thoại, các khớp ngón tay trắng bệch vì siết quá mạnh.

Một luồng khí huyết như dội ngược lên cổ họng, cuộn trào dữ dội.

Cuối cùng — Tôi khụy xuống, “ọe” một tiếng, phun ra ngụm m/áu tươi đỏ thẫm.

Khi tôi tỉnh lại, thứ đầu tiên xộc vào mũi là mùi th/uốc sát trùng nồng nặc của bệ/nh viện.

Mùi này lạnh lẽo, cay nồng, đầy ám ảnh.

“Dư Chu! Em làm anh sợ muốn ch*t…”

Tôi nghiêng đầu nhìn sang — là Cố Tinh Thần với gương mặt mệt mỏi, râu ria lởm chởm, ánh mắt đầy hoảng hốt.

Phải rồi… Trong hồ sơ nhập viện, mục người liên hệ khẩn cấp tôi vẫn điền số của anh ta.

“Anh chỉ đi công tác mấy ngày thôi mà… Sao em lại hành hạ bản thân thành ra thế này?”

Cố Tinh Thần nắm lấy tay tôi, giọng đầy lo lắng:

“Bác sĩ nói em bị loét dạ dày nghiêm trọng, nếu cứ tiếp tục thế này, sẽ biến chứng thành u/ng t/hư đấy!”

“Dư Chu, sao em lại không biết quý trọng cơ thể mình vậy?”

“Em sao thế? Có chỗ nào không khỏe sao? Em đừng im lặng như vậy được không?”

Tôi khẽ lắc đầu, giọng nhạt nhòa như gió lướt qua cánh đồng tàn:

“Mùi bệ/nh viện khó chịu quá… làm em hơi chóng mặt.”

Từ nhỏ, sau ca phẫu thuật ghép thận, tôi từng bị bỏ mặc trong bệ/nh viện hàng tháng trời.

Thứ mùi này, từ lâu không còn đơn thuần là mùi th/uốc…

Mà là ký ức đ/au thương chưa bao giờ phai nhòa trong tâm trí tôi.

Cố Tinh Thần bật cười, nụ cười như ánh mặt trời xuyên qua sương m/ù.

Anh ta đứng dậy, bước ra ngoài rồi quay trở vào một bó hoa khổng lồ trên tay — Những đóa hồng Champagne, tượng trưng cho tình yêu và sự nồng nhiệt.

“Anh đoán trước là em sẽ nói vậy. Nhìn nè, anh đã đặt m/ua cho em trên đường tới bệ/nh viện đấy — chín trăm chín mươi chín đóa hồng Champagne.”

Tôi sững người.

Ngước mắt nhìn anh, trong lòng lại cuộn trào vô vàn cảm xúc hỗn lo/ạn.

Tôi không biết là nên đ/au lòng, hay gh/ê t/ởm, hay đơn giản là một sự hoang mang không thể gọi tên.

Hoa hồng Champagne, trong ngôn ngữ loài hoa, có nghĩa là:

“Trong tim anh, chỉ có duy nhất một mình em.”

Thế nhưng tôi lại không sao hiểu nổi — Trong lòng Cố Tinh Thần, rốt cuộc tôi là cái gì?

Là người yêu?

Hay là công cụ sinh con?

Hay chỉ là một quân cờ trong ván cờ anh ta bày ra để hơn thua với người khác?

Tôi còn chưa kịp mở miệng, thì điện thoại của anh ta đột nhiên đổ chuông.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm

Mỏ Hỗn Chạy Dài Tên Con Đường Đi Tìm Chết

[BL] Mỏ Hỗn Chạy Dài Trên Con Đường Đi Tìm Chết! Xuyên vào cuốn tiểu thuyết đam mỹ "Tổng tài bá đạo và thế thân nhỏ bé'', tôi không phải nhân vật chính, mà là một tên pháo hôi trà xanh, chuyên gia gây sự với ba nhân vật công hàng đầu của truyện. Hệ thống bắt tôi phải sắm vai một tiểu mỹ thụ yếu đuối, õng ẹo, mục tiêu là khiến cả ba tên công kia ghét cay ghét đắng, tạo đà cho thụ chính xuất hiện. Vấn đề là, linh hồn tôi là trai thẳng chuẩn 100%! Suốt ba năm, tôi đã phải nhịn nhục, giả vờ yếu đuối, giả vờ tranh giành tình cảm, giả vờ bị bắt nạt. Cuối cùng cũng chờ được ngày, hệ thống báo tin: 【Nhiệm vụ hoàn thành! Mức độ hoàn thành cốt truyện max! Ký chủ chuẩn bị giả chết thoát ly!】 Trước khi đi, hệ thống cho tôi một ngày để trăn trối. Nhịn tròn ba năm, tôi bùng nổ. Tôi quyết định vạch trần bản chất trai thẳng mỏ hỗn của mình và chửi cho ba tên khốn kia tỉnh ngộ. Tôi lập một nhóm chat kéo cả ba vào: Tôi: 【Gửi ba tên đần.】 Tôi: 【@Lão già tổng đài: Anh bớt cái vẻ mặt như tuyến tiền liệt kia lại giùm tôi. Ba năm nay tôi diễn mệt lắm rồi. Anh nghĩ tôi thèm cái hợp đồng rách của anh chắc? Nói cho anh biết, nếu thật sự lên giường, ai nằm trên còn chưa biết đâu! Đồ tự luyến!】 Tôi: 【@Ảnh đế làm trò: Kỹ năng diễn xuất của anh còn thua cả tôi. Anh nghĩ anh lừa được tôi à? Cái bẫy tình yêu của anh trẻ con đến mức tôi nhìn mà buồn nôn. Anh mà cũng đòi làm công? Về nhà học lại cách bám váy mẹ đi!】 Tôi: 【@Thiếu gia chó dại: Cậu là chó con thiếu hơi hay gì mà bám tôi dai thế? Suốt ngày ghen tuông vớ vẩn, cậu tưởng cậu ngầu hay sao? Cậu mà cũng đòi làm tôi? Về bú sữa mẹ rồi lắc não thêm một trăm năm nữa đi, nhóc con!】 Tôi: 【Tạm biệt, tôi đi đây. Mấy người ở lại tự tổn thương lẫn nhau đi!】 Vừa gửi xong, tôi thấy sảng khoái vô cùng, tôi chuẩn bị nhấn nút "thoát ly''. Đột nhiên, hệ thống hoảng hốt giải thích với tôi: 【Bíp bíp bíp! ký chủ!!! Em xin lỗi! Em tính nhầm múi giờ thế giới rồi!!】 Tôi: ? Hệ thống: 【Cái chết của ngài... thật ra là một tháng sau mới diễn ra máááá!】 Tôi: ...!!! Ngay giây tiếp theo, tiếng khóa điện tử bên ngoài vang lên… -- Cả ba tên công tôi vừa chửi đều có thẻ vào nhà tôi.
Chữa Lành
Đam Mỹ
Hài hước
38
Tàn Tro Pháo Hoa Chương 11