Tôi ngồi trong chiếc Rolls-Royce Cullinan, ngơ ngác lắng nghe gã trai trẻ bạch diện ở ghế phụ liên tục báo cáo với Lục Tuy.

Gì mà lên sàn, gì mà thâu tóm, gì mà hội đồng quản trị, gì mà hội nghị quốc tế… Toàn những từ ngữ của tổng tài. Còn Lục Tuy ngồi bên cạnh tôi, miệng thỉnh thoảng lại buông ra vài câu tiếng nước ngoài. Là những từ ngữ cao cấp mà tôi chẳng hiểu gì.

Tình huống gì đây? Tình yêu đồng quê bỗng chốc biến thành tổng tài đô thị?

Tôi chẳng dám nói nửa lời, cảm giác như đang trong mơ. Ch*t ti/ệt. Bị Lục Tuy ngủ cùng nhiều quá, đầu óc chẳng còn tỉnh táo nữa.

Đang mơ hồ, họ cuối cùng cũng nói đến chủ đề mà tôi có thể hiểu được: "Thưa Lục tổng, đất của lão gia tôi đã cử người đến xử lý rồi ạ."

"Ừ, tình hình ông nội tôi thế nào?"

"Mọi thứ đều ổn."

Lục Tuy khẽ gật đâu, một dãy tấm chắn lập tức được nâng lên, che khuất mọi tầm nhìn từ phía trước. Người đàn ông nghiêng đầu, hôn lên môi tôi - cái người đang ngơ ngác nãy giờ.

"Ngoan thế, muốn hỏi gì thì cứ hỏi đi."

Đôi môi hắn ấm áp. Là người thật, không phải mơ.

Tôi hoàn h/ồn: "Anh Lục, anh… anh tình hình gì thế, không phải về giúp ông nội thu hoạch mùa thu sao, sao giờ lại thành tổng tài rồi?"

"Việc này có làm cản trở anh về làm nông đâu."

"Nhà ai mà tổng tài suốt ngày vác cuốc ra đồng chứ?!"

"Sao không nói nhà nào tổng tài suốt ngày giặt quần l/ót cho em?"

Tấm chắn cũng không cách âm hoàn toàn. Chiếc Rolls-Royce Cullinan êm ái liền vẽ một đường cong hình chữ S lớn trên đường tỉnh.

Xe tiếp tục chạy. Đột nhiên, tôi lóe lên một tia sáng trong đầu.

"Anh Lục, Lục Tuy, anh họ Lục, không lẽ anh là người nhà họ Lục?"

"Đúng vậy."

Nhà họ Lục, gia tộc hào môn đỉnh nhất thành phố A. Là sự tồn tại mà nhà họ Tống chẳng thể với tới... Thế thì Lục...

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Thuốc Ức Chế Của Chú Cún Mít Ướt

Chương 15
Tôi là một Beta vô cùng bình thường, nhưng lại là thuốc ức chế hữu hiệu nhất của Mạnh Kỳ Niên. Để chữa trị chứng rối loạn pheromone của hắn, cha hắn đã bỏ ra một khoản tiền khổng lồ để "mua" tôi trong 5 năm. Mạnh Kỳ Niên trong kỳ mẫn cảm thì bám người và ngoan ngoãn, ôm tôi gọi là "vợ", rồi hôn hít cọ xát. Nhưng sau khi kết thúc, hắn lại buông lời cay nghiệt với tôi: "Chẳng qua chỉ là công cụ, còn tưởng mình quan trọng lắm sao." Cho đến một lần, trong bữa tiệc xuất hiện một Omega có độ khớp 90% với hắn. Tôi nghĩ đã đến lúc nhận tiền rồi rời đi, thế nên nói lời chia tay và nhanh chóng biệt tăm. Nhưng Mạnh Kỳ Niên, kẻ vốn luôn vô tâm lại phát điên đập phá tan nát cả bữa tiệc. Hắn tự mình rạch tuyến thể, vừa khóc vừa chạy đến cầu xin tôi: "Vợ ơi, về đi mà… hu hu… Anh là cún ngoan mà… đừng bỏ anh mà…"
1.08 K
2 Cháo Ấm Chương 17
6 Trúc mã ghét Omega Chương 13
7 Vào Hạ Chương 17

Mới cập nhật

Xem thêm