Tôi gấp rút chạy lên nơi mình định quay.
Đỉnh núi là địa điểm lý tưởng nhất để chụp mây m/ù, couple của tôi đã chọn sẵn vị trí, bắt đầu dựng chân máy và chỉnh góc máy.
Tưởng Diệp đang mải mê với ống kính, Cố Thời An đứng phía trước, tôi nghe thấy cuộc trò chuyện của hai người.
"Vị trí này được không?"
"Anh lui lại chút nữa, hơi nghiêng người sang một bên."
"Vẫn chưa tìm được góc đẹp sao? Tưởng Diệp, em lại đang trêu anh đúng không?"
"Không có mà."
Tưởng Diệp cầm máy ảnh bước tới, dí sát đầu vào vợ mình, mở ảnh vừa chụp cho Cố Thời An xem.
"Em chụp anh siêu đẹp trai luôn, ôi, khuôn mặt của anh Cố thật nhỏ, mắt to, da lại đẹp nữa."
Trong lòng tôi gào thét đi/ên cuồ/ng.
Trời cao có mắt, tiện nữ này tuổi gì mà được chứng kiến cảnh chú cún ngầu lòi đang làm nũng đòi khen.
Cố Thời An cũng rất hợp tác vỗ tay khen: "Ôi, nhiếp ảnh gia Tưởng chụp đẹp quá, chuyên nghiệp không kém gì thợ ảnh lành nghề."
Tưởng Diệp phổng mũi: "Bình thường thôi, tầm cỡ thứ ba thế giới." Tôi thật sự muốn hạnh phúc đến ngất xỉu.
Cún con của tôi thật giỏi.
Mèo con của tôi đúng là bậc thầy thuần phục cún.
Nhưng trong cơn phấn khích, tôi vẫn giữ được lý trí, chọc chọc vào em trai đi cùng mình: "Đi, ra đằng trước, chị cũng cần chụp vài kiểu."
Em trai hiểu ý, cởi ba lô rồi tự động đứng trước mặt cặp đôi.
"Sang phải nhiều quá, em đứng sang trái chút đi."
Cậu ấy bước một bước dài sang trái, hoàn toàn ra khỏi khung hình của tôi.
Nếu không di chuyển theo, sẽ lộ rõ ràng ống kính của tôi đang chụp ai mất.
"Lùi lại một chút."
Em trai lại giả vờ định bước một bước dài.
Tôi lập tức làm bộ nghiêm mặt: "Một bước nhỏ thôi!"
Em trai cười, thu bước chân lại một nửa.
Tôi chụp liền mấy trăm tấm, xong mới gọi em trai quay lại.
Nhận được tín hiệu từ ánh mắt tôi, em trai dùng vai che ống kính của đạo diễn đang hướng về màn hình máy ảnh của tôi, vui mừng nói:
"Ôi, nhiếp ảnh gia Hứa chụp em đẹp trai quá, chị Hứa là nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp đúng không?"
Nhưng thực ra trên màn hình của tôi là cảnh Tưởng Diệp và Cố Thời An đang thì thầm bên tai nhau.
Lúc này một nhóm khác cũng lên tới, sao mọi người đều lên chụp mây m/ù trước thế.
Người lên là Lục Ảnh Đế.
Anh và nữ diễn viên xuất sắc là bạn thân lâu năm, rất thân thiết với nhau.
Tôi làm bộ chào hỏi, Lục Cảnh Trầm cũng đáp lời: "Mọi người chụp xong cả rồi à?"
Em trai nhanh nhảu đáp: "Xong rồi ạ, chị Điềm đã chụp được tư liệu đời người rồi."
Tôi lập tức thúc một cùi chỏ vào cậu ấy.
Lục Cảnh Trầm không hỏi thêm, cởi ba lô định tìm góc máy. Tôi nhìn thấy móc chìa khóa treo trên ba lô của anh, chính là món quà tôi tặng.
Quả nhiên là bậc tiền bối đức tài vẹn toàn trong làng giải trí, làm việc cẩn thận chu đáo, cảnh này mà phát sóng thì fan lại được dịp khen ngợi sự ân cần của anh dành cho khách mời ít nổi tiếng.
Nhưng không ngờ nhóm họ gặp trục trặc, đoạn phim ngắn mặc định vẫn lấy con người làm chủ đạo, bởi hiệu ứng ngôi sao mới có thể thu hút fan hâm m/ộ quảng bá.
Kết quả là nữ diễn viên xuất sắc kia lại sợ độ cao, chị ấy không thân với mấy người khác, hiện trường chỉ có mình tôi là nữ khách mời.
Thế là tôi đương nhiên được nhờ vả.
Phải nói sao nhỉ... Làm nữ chính quay phim ngắn cho Lục Cảnh Trầm, tâm trạng thật kỳ lạ, còn có chút xao xuyến và ngại ngùng.