Tiểu công tử liền thổi một trận gió, cuốn th/uốc mê vào vò rư/ợu cha vừa m/ua.
Khi nương bưng hai dĩa mặn mới nấu ra, cha đã gục xuống bàn, mê man bất tỉnh.
“Sao lại say rồi?Loại rư/ợu ngon này quả nhiên khác hẳn……”
Nương khựng lại, đặt dĩa xuống.
Ta nấp trong đống cỏ sau cửa, dõi mắt nhìn.
Dĩa mới m/ua ở trấn, còn có gà quay, thịt xông khói.
Rư/ợu trên bàn cũng là từ tửu lâu trong trấn.
Trên đầu nương còn cài thêm một cây trâm mới, cha đổi giày da mới.
Thật tốt đẹp biết bao.
Ch/ôn sống một Trần Tứ Nương vào qu/an t/ài, cả nhà liền sống khá giả lên.
Nương có xiêm y mới, cha uống rư/ợu ngon, đại tỷ có tương lai, tiểu đệ có bạc cưới vợ.
Như thể mười mấy năm nghèo khổ túng quẫn của Trần gia đều chỉ để đợi ngày này đổi vận.
Đột nhiên, ngoài cửa vang lên tiếng động.
Nương đẩy cha mấy cái, thấy ông ta chẳng đáp.
“Đêm hôm khuya khoắt, ai ở đó?Tiểu tử kia cũng chẳng biết lại chạy đi đâu……”
Nương vừa nói vừa bước ra xem.
“Ối, chẳng phải là Trần tẩu tử sao?”
Người đến là một bà mụ ăn vận chỉnh tề, khí độ ung dung.
Nương ta đ/á/nh giá một lượt, rồi gật đầu.
“Trần tẩu tử, quả thật là có phúc khí đó! Ta đến thay mặt Hồ Cử Nhân cầu chuyện hỷ sự.”
Bà mụ cười tươi, nhét một xâu tiền vào ng/ực áo nương.
Nghe đến ba chữ Hồ cử nhân, nương hoảng hốt, tay run đến mức xâu tiền rơi cả xuống đất, cuống quýt cúi xuống lượm lại.
“Nhưng, nhưng tiểu nữ ta, ta, ta…”
Lời nói lộn xộn, chẳng thành câu.
Bà mụ ấn ch/ặt vai nương, ghé sát, hạ thấp giọng:
“Trần tẩu tử, đây là chuyện đại hỷ đó.”
“Hồ cử nhân phạm tội bị bắt, e là khó giữ được mạng. Nhưng hắn đã thỉnh âm dương tiên sinh tính số ——”
“Nếu tìm được nam tử sinh giờ Ngọ tháng Giêng, tuổi tứ thập, trên tay trái có nốt ruồi hợp táng, ắt có thể cải mệnh đầu th/ai vào nhà giàu sang!”
“Hồ Cử Nhân sẵn lòng trả số tiền này để tìm người hợp táng.” Mụ gia nô ra hiệu, gấp năm lần số tiền b/án ta.
Nương ta thất kinh lùi lại. Nhưng sau đó, bà lại ngoái nhìn cha đang say khướt trên bàn——
Giờ Ngọ tháng Giêng, tuổi tứ thập, tay trái có nốt ruồi. Chẳng phải đúng là người đàn ông đang say xỉn kia sao!
Ch/ôn sống con gái chỉ đổi được cây trâm mới. Nhưng ch/ôn sống chồng...
Có thể đổi được căn nhà mới, áo quần mới, hôn sự của con trai cũng thuận lợi hơn.
Ta chẳng nghi ngờ gì tấm lòng giả dối của Trần mẫu. Như cách bà ăn chay niệm Phật khóc lóc cầu Bồ T/át phù hộ cho tiểu nữ trong qu/an t/ài, bà cũng sẽ khóc lóc cầu cha ta hợp táng cùng Hồ Cử Nhân.
Quả nhiên——
“Chồng ta đêm qua uống rư/ợu gấp mà đi... Ta nghĩ, đúng là hợp với người Hồ Cử Nhân cần tìm!”
Nương vừa thì thầm, vừa len lén nhìn quanh.
Ta biết, bà ta đang tìm đại tỷ —— lần trước m/ua th/uốc vẫn còn thừa.
Một lần đã làm, lần thứ hai tự nhiên càng dễ.
May thay Bùi Tinh Lâm đã ân cần đặt gói th/uốc thừa lên giường đại tỷ nhờ ngọn gió, đúng chỗ nương ta dễ thấy nhất.
Bà không biết cha đã uống “Mông hãn dược”. Vì sợ bỏ lỡ cơ hội phát tài, liền bảo bà mụ chờ ngoài cửa, xoay người chạy vào, gắng sức ép cha nuốt th/uốc ——
Ta nhìn người đàn ông say ngả trên bàn.
Ông ngủ thật yên, th/uốc phát tác mạnh, đến lúc bị nương bóp cổ, cưỡng ép đổ cả bát nước pha th/uốc vào miệng, vẫn chẳng hề giãy giụa.
Có lẽ sợ dược lực chưa đủ, nương cắn răng, rút trâm trên đầu xuống, đ/âm thẳng vào yết hầu ông ——
Hôm qua...
Ta cũng như thế ư? Như cừu non chờ làm thịt.
Luồng gió nhẹ khẽ chạm mắt. Bùi Tinh Lâm thì thầm bên tai:
“Tứ Nương, đừng nhìn.”