Buổi sáng hôm họp lớp, còn chưa kịp tay tôi đã mò trúng chiếc chân đầy lông. mò quá, tôi không sờ thêm vài lần...
Ngay ầm! Cửa bật đàn ùa vào. Tôi hoảng hốt rụt tay lại, mở choàng ch/ặt chăn.
"Bác sĩ Lục, trưởng khoa gọi..." Mấy đàn vừa vào như bị điện gi/ật, kinh ngạc lắp bắp.
Tôi: ???
Bác sĩ nào?
Nhìn theo ánh đàn bên cạnh tôi. Đôi chân thẳng tắp với lông chân tràn đầy hormone nam phía lên nữa thì...
Tôi muốn m/ù luôn.
"Chúng không cố ý..." Đám đàn nhắm tịt giải thích.
Tôi không quen bọn càng không đây là ai. Đúng lúc ngơ ngác không xử ra sao -
Người bên cạnh gi/ật chăn, hé liếc tôi cái, giọng khàn khàn: "Chia chút không?"
Tôi giây để tiêu hóa câu nói kia, buông tay ra.
Tấm chăn vừa đủ che nh.ạy cả.m, ấy khép lại biếng "Chưa đi hết à?"
Hứ... Tôi định trườn giường thì thở dài: "Không nói em."
Lời vừa đàn mới chịu ngừng xem kịch, vã ném lại: "Trưởng khoa giục đi họp rồi, nhanh đi." thi nhau ùa khỏi phòng.
Không gian đột nhiên tĩnh lặng.
Tôi co ro góc chăn, ngồi im như tượng.