Viện Lê Hương bị ám rồi.

Người phát hiện này, Liên.

Buổi phòng nhiên thấy sơ sinh.

Giống như vừa vừa nói, ai thê lương.

Không Liên thấy, nghe.

Đêm đó bị dọa hai sợ chui chăn run cầm cập, ai dám mở ra xem.

Ngày thứ lóc này nghe.

Hứa sinh, tự mình đi học, gh/ét nhất ai nói q/uỷ.

Hắn nổi trận lôi đình tức phất áo rời đi.

Tuyết dám mình, gọi ít phòng.

Tất bọn họ, đều thấy q/uỷ dị sơ sinh.

Ta rằng lại nhát gan như thế.

Đông Liên bị chừng được rời bước, ngay đi vệ sinh, mặt dày mình.

Thậm chí còn tìm được cơ hội nói Liên.

Muốn tiêu diệt kẻ trước kẻ đó phát đi/ên.

Ta quyết tăng thêm sức lực.

Đêm đó, dẫn theo Ninh phòng nương.

Lúc này đã qua giờ Tý, nhưng phòng đèn sáng trưng.

Thắp nhiều nến như thế, ch/áy bao nhiêu tiền đây.

Ta mật ra dấu bảo Ninh đi thổi tắt những ngọn nến.

Sát khí huyết sát hung linh nhi nặng, dùng thuật, kh/ống ch/ế nó canh giờ.

An Ninh ra từ tấm chăn, “chíu” đã thấy đâu.

“Á!”

“Cái gì thế, đó gì thế?”

Trong phòng vang lên thảm thiết liên hồi.

Ánh sáng nến lúc, đã chìm bóng tối.

...

“Oa, oa ~”

Tiếng q/uỷ dị lại vang lên.

Tiếng phòng im bặt, Liên và mắt trợn trắng, ngất xỉu té lăn ra đất.

Tuyết h/ận ngất đi mình, tay bủn rủn, bị nghẹn lại cổ họng, mặt đỏ bừng.

Ta chiếc thạch lựu màu hồng mà tỷ thích nhất còn sống, trên tay còn đeo chiếc vòng bằng vàng.

Đó quà sinh nhật tặng ấy.

Khi phát ra leng keng vui tai, phô trương.

Tỷ đeo vài ngày, rồi tháo ra cất đi.

“Ninh nhi, con lại nghịch ngợm rồi.”

“Mẹ đã dặn rồi, buổi đừng chạy lung tung.”

Ta và tỷ vẻ ngoài giống nói giống ba phần.

“Há~”

Tuyết trợn to mắt, chăm chăm hình bóng mờ ảo đằng sau bức bình phong.

“Lý, Xuân Đào…”

Ta dừng lại, từ tốn dài tiếng:

“Tình đó à.”

“Ngươi đạp trên hài mẹ con để trở thành buổi ngon sao?”

Ngọn nến vốn đã tắt nhiên ch/áy lên, ánh sáng đó, lại màu xanh u ám.

An Ninh bò đằng sau bức bình phong, bàn tay xíu đen thui từ trên.

Cái tay từ từ đưa dưới lộ ra cánh vai.

Tuyết nhịn được ôm đi/ên lớn:

“Là do ngươi giữ đạo làm muốn vụng tr/ộm tên Tư kia!”

“Ta gặp gian tình ngươi, sai sao?”

“Ngươi muốn trách thì trách tên Tư đó! Là vứt hẹn gặp các ngươi trước mặt ta!”

“Ta muốn lập công làm thôi, oan n/ợ ngươi đừng đây hại ta!”

“Ha ha!”

Ta cười lạnh tiếng, nói bỗng trở lảnh lót:

“Tất những hại ch*t ta, tha bất cứ ai!”

Một mùi khai bay đến, nhịn được xách lên rồi ra ngoài sổ.

Ta bế Ninh để lại những dấu màu đen trên tủ và chăn gối.

Tuyết nói Tư và tỷ hẹn hò, đều truyền thư qua lại.

Tỷ còn viết thơ tình Tư.

Nhưng tỷ còn nhà, giỏi viết chữ, ấy thích thêu thùa hơn.

Sau thành vì muốn lấy lòng Thanh, miễn cưỡng học viết chữ.

Lý Tư đó, tên nuôi ngựa, suốt quanh quẩn sò/ng b/ạc kỹ viện.

Người như hắn, đọc hiểu thơ sao?

Trong này nhiều điểm nghi vấn.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm