Dựa theo quy củ, mẹ đằng gái thể tiệc.
Nhưng mà tộc trưởng là người một làng, cần chú trọng những thứ này.
Bố tôi mẹ tôi vui vẻ mặc quần áo mới đi tiệc, chỉ để một mình tôi trông nhà.
Hôm nay, làng đang vui vẻ.
Tôi đi phòng bếp, đeo sọt tre nhất lên, sau mang đi chai hạt cải trên bếp.
Cả làng ùa tới tộc trưởng, xem tân nương, xem gi*t lợn, nhận kẹo hỉ.
Chỗ tộc trưởng có bao nhiêu nhiệt thì làng có bấy nhiêu vắng lặng.
Rất nhiều người còn kịp đóng cửa mà đã bỏ đi.
Tôi vác sọt tre đi làng, thu hạt của nhà.
Đợi khi sọt tre đựng nữa, tôi mới một tay thùng lên núi.
Ao lươn ban ngày nhìn trông rất khác biệt, hoàn toàn có âm u của buổi tối.
Ánh mặt trời chiếu bùn đất, một vũng nước phản chiếu chút ánh sáng vụn vặt.
Tôi trước lươn, lần đầu tiên nhận ra lươn này thật sự cũng rất đẹp đấy.
Tôi đi chân trần lươn, bắt đầu hết thùng này thùng khác ruộng.
Dưới chân thỉnh thoảng có lươn chui qua, mang tới một mềm ngưa ngứa.
Tôi gh/ét tất loại lươn cá, giống như tôi gh/ét tất đám đàn ông làng vậy.
Lươn nữ, đàn ông lươn cá.
Tôi thường thể hiểu nổi, tại vì sao tôi phải mạo hiểm tính mạng đi câu lươn vọng nguyệt.
Đợi sau khi tôi liều câu lươn vọng thì những lươn vọng phải giao chồng.
Nhà chồng dựa theo giá b/án ra, lấy ra phần trả mẹ tôi như là sính lễ.
Tại sao, tôi trả giá bằng m/áu nước, chẳng có gì cả?
Chỉ vì tôi là gái thôi sao?
Sinh làm phận chính là ng/uồn của lỗi.