Phòng bệ/nh tĩnh.
Thứ lặng mức nghe tiếng rơi.
Không khí ngạt đ/è nặng lồng ng/ực.
Tôi cảm rõ căng thẳng và an nữ tim đ/ập thình theo.
Tần Dương bảo đỡ ngồi dậy, ánh từ từ đảo nữ chính.
Uy lực tỏa từ người còn đ/áng s/ợ hơn chính.
Đáng sợ quá đi mất.
"Lúc ta hôn mê, những lời ngươi nói... đều thật?"
Câu hỏi ngớ người.
Nữ "sịch" một tiếng quỵ sụp xuống giường.
Đôi lanh gật mạnh: ngài Tần, tất đều thật."
"Những chuyện này... nghe lỏm được nhà."
"Vụ t/ai n/ạn ngài, việc bà ngài tôi... đều do tộc Cố dàn dựng."
"Họ đã vào từ lâu lắm rồi."
Mắt A miệng O.
Chuyện gì căng đét thế này?
Nhưng sao ở đây?
Mấy chuyện tày này nghe được có sao không?
Họ thấy ở đây à?
Tôi sợ mức dám thở mạnh.
Mỗi lời nữ thốt ánh Dương thêm lạnh lẽo.
"Ta phải tin ngươi bằng cách nào?"
Nữ vốn yếu đuối giờ đây hiên ngang đối mặt với uy áp từ người đàn ông:
"Giờ cao điểm, xe chở thép dựng lẽ được lên cầu. Vậy hôm đó nó xuống đ/è nát xe ngài ngài cho trùng hợp?"
"Tài xế gây t/ai n/ạn đã bị xử b/ắn quá nhanh, chẳng phải sao?"
"Sau vụ việc, bao đối tác đã chuyển sang hợp tác với Cố gia? Ai kẻ hưởng lợi nhất?"
"Ngài cứ điều tra sẽ rõ! Chị Lâm ở đây cũng làm chứng được!"
Bị điểm danh ngột, gật máy ánh sắc lạnh Dương.
Thì xuất hiện để làm chứng.
Nữ giọng: "Ván cờ này còn có một quân tôi!"
"Nếu ngài khỏi thì tốt. có dấu hiệu tỉnh lại..."
Giọng nàng r/un r/ẩy: "Họ tôi... phải ngay để..."
"Để ám sát ta?"
Nụ cười tà/n nh/ẫn nở trên môi Dương. Sau hồi lâu im lặng, rãi hỏi:
"Ngươi phải con nuôi Cố sao?"
Đúng rồi! Câu này cũng muốn hỏi lâu lắm!
Sao nàng nhiên lật mặt bàn tay vậy?
"Tôi đúng con nuôi Cố gia."
"Nhưng Cố cũng kẻ th/ù tôi!"
Nữ ôm mặt.
Những tiếng nức nở dần biến thành khóc than nức nở, nước suối tuôn ngừng.
Thấy bóng lưng mảnh khảnh sắp gục, vội ôm lấy nàng quên kinh ngạc.