Đêm trước đêm Giao thừa, Tùng lái xe về biệt thự cũ của gia tộc họ Cố, này lẽ đến mùng hai Tết mới quay lại.
Chiều hôm sau, người họ Lục cũng tới.
Bà lão lần trước phát hiện Tùng không nhà, ngay cả Lục cũng không ở Tùng mà ở tôi, liền nhíu mày đảo mắt quanh phòng. Nhiên Nhiên lễ hai lần "Cháu ạ", ta toàn ngơ.
Cuối cùng, ánh mắt lại người
"Tiểu thư An, người thẳng thắn, không lãng phí thời gian. Có khó nghe, hy vọng nghe, rốt cũng
"Nhà họ ngoại cháu gái, cùng tuổi Tiểu Cố, xinh đẹp lại tốt nghiệp ngành Luật từ trường Ivy League, xứng vừa với Tiểu lắm.
"Tôi nhìn ra, Tiểu hẳn gì đó.”
"Nhưng bậc lớn tôi, dù trở thành kẻ x/ấu, cũng lo liệu lai cháu.”
"Cô nên biết, gia đình rất coi trọng gia phong, không kỳ nào.”
"Chưa đến xuất của riêng việc mang theo ghẻ – đương nhiên không với trẻ người non dạ, đàn thấy đủ cả..."
"Bà quá rồi." Tôi ngắt lời. "Không ai định với này đâu."
Ban đầu định qua quýt với lão lắm này. Nhưng ta quá đáng thật! Dám ấy trước mặt trẻ!
"Thứ nhất, gái không nó quan trọng hơn cứ ai. Thứ hai, Tùng còn đến lượt quản, ngay cả trai dâu còn chẳng quản nổi, vươn dài quá đấy chứ?“
"Thêm nữa, mấy năm nay họ Lục người còn thiếu gì?”
"Xuất tồi tệ, ít ra cũng không người ruột hạ mình thiếp, đúng không ạ?"
"Con lão gi/ận đùng đùng.
Có lẽ từng ai ăn với bà, ôm kia thẳng vào "Vô giáo dục! Đây thái độ với bậc sao?"
Lục im lặng bỗng lên tiếng: "Thưa bà, sự quan tâm của chú Cố, chú ấy biết hết rồi."
Cậu ta đưa hình điện thoại ra, hiển gọi thông.
"Chắc chú sẽ tự ơn bà."
Lục nhe hàm răng nanh cười lịch sự, khiến mặt lão mét:
"Đồ phản bội! Mày quên mình họ Lục sao?
"Quả nhiên lão với Tư Đình không ưa mày lý do!"
"Cháu cũng không mang họ Lục mà."
Lục bình An được không? An Cập, nghe cũng hay đấy chứ."
Thấy lão run gi/ận đến mức không đứng vững, sợ ta ngất xỉu, vội vàng gọi tài xế đứng ngoài cửa đưa