Lời Tình như giọt nước tràn ly, nhưng ta chỉ phẩy tay áo bỏ thản nhiên như chẳng gì ra.
Trịnh Tây đến khóc trong phòng ký túc:
"Kiếp trước đúng tạo nghiệp mới phải ở với đi/ên như Tình! Nó gh/en ăn ở, bạn trai nên mới đi bới móc chuyện mà!"
"Chuẩn đấy!" Nhậm Nhiên phẫn phụ họa, "Loại đố kỵ xa này toàn trò thôi."
Hai nhau ch/ửi rủa Tình .
Tôi nghe một hồi, rụt rè giơ tay: các thấy lời ấy lý Bạn trai Phi đúng chưa từng điện mà."
"Từ Cậu muốn gì?" Tây ngẩng mặt, mắt đỏ nhìn tôi như kẻ tội lỗi đầy mình, "Cậu cũng giống đi/ên Tình , bảo bạn trai m/a? Là đã ch*t?"
"Không Tôi vội đầu, "Làm gì chuyện đó? Ý tớ là... Tình bạn trai dám vậy hai thử một lần Chứng minh cô ta thấy, cô ta khỏi múa mép nữa."
"Phải ha!" Nhậm Nhiên vỗ trán, "Cách này được đấy! Gọi điện thì ghi âm lại, lên Tình nghe, vả mặt ả!"
Ánh mắt Tây bừng sáng: "Được! Tối nay sẽ với Nhiễm Quân."
Giữa giờ học, chat (không Tình ) bỗng dội bom tin nhắn.
Trịnh Tây Phi: [Bạn trai đồng ý điện rồi!]
Đính ảnh chụp đoạn chat:
Heo Bảo đang bay (Trịnh Tây [Đồ ngốc! muốn điện anh!]
Bảo nghếch (Ngô Nhiễm Quân): [Hả? Nhưng... tiện chuyện mà.]
Heo Bảo đang bay: [Sao chứ? chịu đâu! Anh điện thì chia tay!]
Bảo nghếch: [Biểu tượng kinh hãi.jpg]
Bảo nghếch: [Đừng chia tay mà, xin em.]
Heo Bảo đang bay: [Vì bạn cùng phòng bảo đang với ch*t! chịu đâu, phải chứng minh họ thấy!]
Bảo nghếch: [Biểu tượng há mồm.jpg]
Bảo nghếch: [Bạn vớ vẩn quá!]
Bảo nghếch: [Anh điện vì... giọng ngọng, sợ chê giọng nghe...]
Heo Bảo đang bay: [Không sao, giọng nghe nói.]
Bảo nghếch: [Thôi được, khi nào thì nhé!]