Lý Khả và những người kia vung vẩy lo/ạn xạ, chẳng trúng chút nào cả.
Tôi bình tĩnh nhấm nháp hạt dưa, vẻ mặt thưởng thức như đang xem kịch.
Hoàng Kiều Kiều và Lý Diễm ôm ch/ặt lấy nhau, mặt mày tái mét.
Trong phòng ký túc xá vang lên từng hồi tiếng khóc thê lương của phụ nữ.
Đột nhiên, Lý Diễm hét lên một tiếng chói tai.
Chỉ thấy cô ta bị gi/ật bật lên không trung, như có ai đó túm tóc gi/ật mạnh.
Lý Diễm khóc lóc thảm thiết, van xin các đạo sĩ c/ứu mình.
Nhưng lũ đạo sĩ giờ đều bị m/a che mắt, đang quay cuồ/ng tại chỗ.
Hoàng Kiều Kiều thấy vậy cũng khiếp đảm.
"Kiều Kiều, giúp tôi với!"
Hoàng Kiều Kiều, người bình thường thân thiết như chị em với Lý Diễm, lúc này đã trốn vào góc phòng.
Cô ta không dám tiến lại gần Lý Diễm dù chỉ một bước.
Lực kéo tóc Lý Diễm càng lúc càng mạnh, Lý Diễm bị kéo lên giữa không trung.
Cô ta hai chân không chạm đất, hét lên đầy sợ hãi.
Cuối cùng, ánh mắt Lý Diễm đổ dồn về phía tôi - người vẫn đang bình thản nhấm nháp hạt dưa.
Cô ta như nắm được cọng rơm c/ứu mạng:
"Tô Yên! Tôi sai rồi, c/ứu tôi đi!"
Tôi bình thản nhổ vỏ hạt dưa trong miệng ra, ánh mắt đảo qua con m/a đang túm tóc cô ta.
Đó cũng là một m/a nữ.
Gương mặt xanh xám pha lẫn tử khí khiến tôi chợt thấy quen thuộc.
Bỗng nhớ ra, tôi từng thấy hình cô ta trên diễn đàn trường.
Nghe nói Lý Diễm nghi ngờ cô gái này dụ dỗ bạn trai mình nên trăm phương nghìn kế h/ãm h/ại.
Cô ta thậm chí còn cố ý gi*t con chó mà cô gái nuôi, nấu thành canh thịt chó rồi mang đến cho cô gái uống.
Còn dùng photoshop bịa đặt, phát tán tin đồn cô gái làm gái b/án hoa.
Cuối cùng cô gái không chịu nổi, trong cơn đi/ên lo/ạn đã tr/eo c/ổ t/ự v*n.
Nhìn ánh mắt cầu c/ứu của Lý Diễm, tôi bình thản nói:
"Oan h/ồn đòi mạng, người sống tránh xa."
"Nếu trước đây các người biết hối lỗi chân thành, có lẽ tôi còn c/ứu được. Nhưng giờ n/ợ m/áu phải trả bằng m/áu, đèn dương của các người đã tắt, oan h/ồn xưa nay không dám tới gần giờ đều hiện về đòi mạng."
"C/ứu tao! Đồ tiện nhân ch*t ti/ệt! C/ứu tao đi!"
Lý Diễm dường như không nghe lọt tai lời tôi nói, ngược lại còn á/c đ/ộc mắ/ng ch/ửi tôi.
Tôi thở dài và lắc đầu.
Giây tiếp theo, cửa sổ đột nhiên mở ra.
Lý Diễm bị kéo mạnh, nửa thân người lơ lửng ngoài cửa sổ.
Cô ta hét lên đầy kinh hãi.
"Kiều Kiều! Mau tới c/ứu tôi!"