Chiêu Trò Của Chú

Chương 6

08/07/2025 17:40

Sự xuất hiện của Tần Dã là điều tôi không ngờ tới nhất.

Anh mặc áo len màu nhạt, quần dài cùng tông màu, cả người trông dịu dàng hơn nhiều.

Nhưng tôi biết, đường hàm dưới căng thẳng đang cho thấy anh lúc này không dễ nói chuyện.

Triệu Thanh Hà phản ứng chậm nửa nhịp, nhìn Tần Dã với vẻ khó tin: "Tổng…Tổng giám đốc Tần?"

Suýt nữa quên, Triệu Thanh Hà làm việc tại công ty của Tần Dã, công việc do tôi giới thiệu cho anh ta.

Tuy nhiên, Tần Dã nắm giữ nhiều công ty, tôi và Triệu Thanh Hà lại không làm cùng một công ty, nên đến giờ anh ta vẫn không biết qu/an h/ệ giữa tôi và Tần Dã.

Triệu Thanh Hà nói xong lại cười xin lỗi: "Hiểu lầm, tất cả đều là hiểu lầm, tổng giám đốc Tần bận việc đi ạ, chúng tôi còn việc phải đi trước."

Bành Kỳ bị Triệu Thanh Hà kéo đi, đi xa rồi tôi vẫn nghe thấy cô ta chất vấn lý do, nhưng không nghe được Triệu Thanh Hà nói gì.

"Chú." Tôi kéo kéo vạt áo Tần Dã.

Anh quay lại, sát khí giữa lông mày vẫn chưa hoàn toàn tan biến.

Tôi vô thức buông tay, nhưng ngay lập tức lại nắm lấy tay anh: "Thủ tục nhập viện cháu đã làm xong, cháu đưa chú qua đó nhé."

Ánh mắt anh dịu lại: "Có bị thiệt không?"

"Không."

Anh đưa tay, tôi né tránh.

Tay Tần Dã cứ thế đơ giữa không trung, một lúc sau, anh mới từ từ nói: "Em không đỡ tôi, ít nhất cũng tìm cho tôi một chiếc xe lăn chứ."

"... Vâng chú."

Tôi đẩy Tần Dã đi làm một loạt kiểm tra, rồi đưa về phòng bệ/nh, lúc đó đã là buổi chiều.

Đành xin nghỉ phép, báo cáo tình hình với giám đốc, giám đốc không nói hai lời, đồng ý cho tôi nghỉ ngay.

Trong lúc chờ Tần Dã tỉnh dậy, tôi nhận được điện thoại của bố.

"Gái rư/ợu ơi, sao bố không liên lạc được với Tần Dã, cậu ấy đâu rồi?"

Tôi liếc nhìn người đàn ông đang nằm nhắm mắt trên giường: "Chú ấy bị ốm, đang ở bệ/nh viện."

"Ốm á? Thật lạ, bố quen cậu ấy bao năm nay chưa thấy cậu ấy ốm lần nào, con mới đi đăng kí mà đã... À đúng rồi con gái, con thật sự đã đăng ký kết hôn rồi à?"

"Không, con bị cắm sừng rồi."

"Cái gì? Thằng ranh con đó dám cắm sừng con? Không sao đâu gái rư/ợu, đợi khi Tần Dã khỏe lại sẽ dạy cho nó một bài học, con yên tâm, cậu ấy sẽ không để con chịu thiệt đâu."

Tôi: "Bố không giúp con trả th/ù à?"

"Con nói gì cơ? Hả? Sao nghe không rõ thế này? Sóng yếu à? Vậy lần sau bố gọi lại cho con..."

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm
Hoàn

Hồi Ức Doanh Doanh

Chương 8
Chồng tôi Ninh Khuyết là thiên tài kiếm thuật lừng danh thiên hạ, nhưng vì ân cứu mạng đành phải cưới con gái tiểu lại như tôi làm vợ. Anh ấy đối xử lạnh nhạt, chẳng thèm nhìn tôi thẳng mặt. Không sao, chỉ cần tôi hết lòng phụng dưỡng, làm tròn bổn phận người vợ hiền, ắt có ngày sưởi ấm được trái tim chàng. Cho đến một ngày, một nữ kiếm khách phong trần tìm đến, hai người đắm đuối nhìn nhau, trong mắt chỉ còn hình bóng đối phương. Hồi lâu sau, nữ kiếm khách đưa kiếm chỉ về phía tôi: "Nàng ta là ai?" Ninh Khuyết đáp: "Với ngươi và ta, nàng ấy chỉ là một người không liên quan." Nhiều năm sau, tôi và hắn tái ngộ ở thị trấn cách xa ngàn dặm. Hắn đứng trước quán hoành thánh, áo trắng nhàu nát. "Bao năm nay, ta tìm nàng khắp chốn, có thể... cho ta một cơ hội..." Lời chưa dứt, chồng tôi ngẩng đầu từ lò rèn: "Nương tử, hắn là ai vậy?" Tôi lắc đầu, cười khẽ: "Không quen, chắc là người không liên quan."
Cổ trang
Nữ Cường
Tình cảm
0