Thật đúng là trò cười mà.

Tôi lại muốn bật cười với cái tên ngốc bẩm sinh này.

Nhưng phải nói, cảnh Sở Từ đ/á người căng đét thật sự.

Trên đường về, cậu ấy mấy lần muốn nói lại thôi.

Tôi không lên tiếng, chỉ cúi đầu bước đi.

Với cái đầu óc của Sở Từ, tôi dùng chân cũng đoán được cậu ấy đang nghĩ gì.

Mãi đến khi về ký túc xá, cuối cùng cậu ấy cũng mở miệng:

"Cậu thích đàn ông à?"

Tôi không thèm ngẩng đầu, đi thẳng vào trong.

"Sao? Có ý kiến?"

Trong đầu đã nghĩ sẵn, nếu cậu ấy dám có ý kiến, tôi sẽ thả một con gián Mỹ sống lên giường cậu ấy.

Đến lúc đó, cậu ấy không phải cũng sẽ khóc lóc nhào vào lòng tôi sao?

Vừa tưởng tượng ra cảnh đó, tôi suýt bật cười.

Nhưng chưa kịp cười xong, Sở Từ đã kéo tôi lại.

Giây tiếp theo, cửa đóng sập.

Trời đất quay cuồ/ng, tôi bị cậu ấy ép ch/ặt vào cửa.

Hai tay cậu ấy chống lên cửa, vây tôi vào giữa.

Mũi chúng tôi gần như chạm nhau.

Tư thế này...

Nhìn kiểu gì cũng thấy giống như đang bị cậu ấy nh/ốt trong lòng.

Sở Từ vùi đầu vào vai tôi, hơi thở phả lên xươ/ng quai xanh.

Nhột vãi.

"Cái thằng x/ấu xí lúc sáng là người yêu cũ của cậu hả?

Cậu có gu thật đấy."

Gu thật đấy?

Không ngờ có một ngày, từ miệng cái tên ngốc này lại bật ra một câu chua lè như vậy.

Tôi nhìn cái đầu lông xù trên vai mình, buồn cười.

Cố ý hỏi lại: "Liên quan gì đến cậu?"

"Ồ."

Giọng cậu ấy đầy bực bội.

Một lúc sau, lại hỏi:

"Vậy cậu thích kiểu con trai nào?"

Cậu ấy ngước mắt lên, đôi mắt chó con lấp lánh nhìn tôi:

"Tôi được không?"

Hỏi xong, cậu ấy không chờ tôi trả lời, liền tự động vén áo, ấn mặt tôi lên ng/ực mình.

Cậu ấy tiếp tục dụ dỗ:

"Làm bạn trai tôi, muốn cắn bao nhiêu cũng được."

Cảm giác trên mặt vừa rắn chắc vừa mềm mại.

Thơm thật sự.

Dấu vết tôi để lại vẫn chưa tan, xung quanh còn chi chít dấu răng do tôi gặm.

Tôi ngước mắt nhìn cậu ấy, há miệng.

"Được."

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Cứu rỗi em trai phản diện u tối

Chương 13
Tôi xuyên vào chính cuốn tiểu thuyết trinh thám mình từng viết – trở thành nạn nhân đầu tiên trong vụ án giết người hàng loạt. Ngay ngày đầu tiên xuyên vào, tôi lại nhặt được kẻ… sau này sẽ giết tôi. Hắn mặc bộ đồ mỏng dính, co ro né mưa ở góc phố. Khuôn mặt tái nhợt. Vừa thấy tôi, hắn lập tức co người lại, run run hỏi: “Anh… em có thể về nhà chưa?” Trong truyện, hắn là kẻ gây ra hàng loạt vụ giết người. Còn tôi… chính là người anh độc ác đã từng bạo hành hắn. Về sau, mỗi lần tôi chạy trốn, hắn đều tìm được tôi. Giống như trò mèo vờn chuột không có hồi kết. Hắn không hề mệt mỏi. Áp sát tôi, khẽ đặt một nụ hôn lên môi rồi thì thầm: “Anh… mình về nhà được chưa?”
1.07 K
3 Trúc mã ghét Omega Chương 13
4 Vào Hạ Chương 17
7 Uyên Thù Phụng Lữ Chương 14 (Hoàn)

Mới cập nhật

Xem thêm