Súp Của Mẹ

Chương 9

08/09/2025 17:57

Bữa sáng là canh thịt, và đúng như dự đoán, ba bữa tiếp theo của tôi cũng sẽ là canh thịt.

Bố cười rất tươi, không hề lộ chút buồn bã nào dù anh trai vừa mới qu/a đ/ời.

Tôi cũng gượng cười theo, đón lấy bát canh đầy mà bố vừa múc.

Tôi ngẩng mặt, cố nặn ra nụ cười ngọt ngào: "Con cảm ơn bố mẹ!"

Khóe miệng bố kéo rộng đến mức kỳ dị, ánh mắt dán ch/ặt vào bàn tay tôi đang cầm thìa.

“Ăn đi, ăn nhiều vào.” Giọng ông đầy thúc giục.

Nhưng tôi cầm thìa lên, lại không thể nào đưa vào miệng.

Bát canh trước mặt trông chẳng giống những món bố mẹ từng nấu. Không có hành hoa, chẳng thấy miếng thịt nào rõ ràng, thậm chí không biết là thịt gì. Chỉ có lớp váng dầu loang lổ và mùi thịt nồng nặc, sặc sụa.

Giống như thịt luộc trong nước lã, được nấu theo cách nguyên thủy và đơn giản nhất, mục đích chỉ để... ăn được chút thịt ấy.

Tôi thở dồn dập, mùi thịt đặc quánh khiến dạ dày quặn thắt, từng cơn buồn nôn trào lên.

Tôi ngẩng đầu lên một cách khó nhọc, gượng ép nở nụ cười.

"Bố ơi, con không đói."

Không khí bỗng như đông cứng lại.

Khóe miệng đang cười ngoác của bố chậm rãi hạ xuống, ánh mắt trở nên hung hãn, hàm răng nghiến ch/ặt.

Từ bếp bất ngờ vọng ra tiếng va đ/ập, như có thứ gì đang đi/ên cuồ/ng đòi xông ra.

Tôi gi/ật thót, tim như bị bóp nghẹt.

Mẹ sắp ra ư? Một nỗi sợ vô hình ập đến, khó lòng kìm nén.

“Tiểu Mộc, nhanh ăn đi, sống tiếp...”

Một giọng nói đột ngột vang lên bên tai. Cảm giác nguy hiểm lan khắp người, tôi hoảng lo/ạn múc một thìa canh, nhét vội vào miệng.

Nước mắt trào ra, nhưng tôi chẳng kịp để ý.

Bầu không khí trên bàn ăn và trong bếp đột nhiên dịu xuống.

Tôi r/un r/ẩy ngẩng đầu, thấy nụ cười quá khích lại hiện trên môi bố, đôi mắt không chớp dán vào từng động tác ăn uống của tôi, nước dãi chảy dài.

Căn bếp, đã yên tĩnh trở lại.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Cứu rỗi em trai phản diện u tối

Chương 13
Tôi xuyên vào chính cuốn tiểu thuyết trinh thám mình từng viết – trở thành nạn nhân đầu tiên trong vụ án giết người hàng loạt. Ngay ngày đầu tiên xuyên vào, tôi lại nhặt được kẻ… sau này sẽ giết tôi. Hắn mặc bộ đồ mỏng dính, co ro né mưa ở góc phố. Khuôn mặt tái nhợt. Vừa thấy tôi, hắn lập tức co người lại, run run hỏi: “Anh… em có thể về nhà chưa?” Trong truyện, hắn là kẻ gây ra hàng loạt vụ giết người. Còn tôi… chính là người anh độc ác đã từng bạo hành hắn. Về sau, mỗi lần tôi chạy trốn, hắn đều tìm được tôi. Giống như trò mèo vờn chuột không có hồi kết. Hắn không hề mệt mỏi. Áp sát tôi, khẽ đặt một nụ hôn lên môi rồi thì thầm: “Anh… mình về nhà được chưa?”
1.07 K
2 Trúc mã ghét Omega Chương 13
6 Vào Hạ Chương 17
9 Uyên Thù Phụng Lữ Chương 14 (Hoàn)

Mới cập nhật

Xem thêm