Beta Trong Truyện ABO

Chương 9

20/09/2025 16:00

Cằm anh ta vừa giơ lên đã bị tôi đ/ấm thẳng. "Răng rắc" một tiếng, tên Alpha ôm cằm ngồi bệt xuống đất, miệng đầy m/áu. Tôi khom người xuống, nghiêng đầu cười khẩy: "Đã chưa?"

Tên Alpha kia vẫn không phục, trừng mắt nhìn tôi đầy h/ận th/ù.

Cố Ánh Nam đúng lúc ra ngăn cản, túm cổ áo kéo tôi lại: "Thôi đủ rồi! Tiểu Chiêu, đi gặp ba tớ nào!"

Đứng dậy phủi quần, tôi ném về phía đám đông câu thách thức: "Lúc nào muốn xơi đ/ấm thì tìm tôi."

Sau màn kịch nhỏ, tôi gặp được ba Cố Ánh Nam - kẻ bị truy nã số một với giải thưởng lên đến 50 tỷ. 50 tỷ là bao nhiêu? Đủ m/ua hai hành tinh loại vừa!

Ông ta đang ngắm nghía tôi. Gương mặt phong trần vẫn lộ vẻ kiêu sa, khóe mắt đã hằn vài nếp nhăn. Cố Ánh Nam thừa hưởng sống mũi cao của ba, nhưng nét khác lại giống mẹ - vị chế tạo sư nhan sắc chẳng kém minh tinh mà tôi từng gặp.

"Ánh Nam, đây là...?" Giọng nói vừa cất lên, tôi đã thấy như rắn đ/ộc phùng mang.

Cố Ánh Nam vội giới thiệu: "Ba, đây là Minh Chiêu - bạn thân của con."

"À ra cháu là Minh Chiêu! Ánh Nam hay nhắc đến lắm!" Ba Cố nở nụ cười hiền hậu, "Nghe nói cháu từng là phó quan của Nguyên soái Mạnh?"

Đuôi cáo lộ ra rồi nhé!

"Cháu thôi việc rồi."

Ông ta hơi đơ người, nhanh chóng lấy lại điệu bộ: "Tiếc quá nhỉ!"

"Không tiếc đâu ạ!" Tôi nhoẻn miệng quay sang Cố Ánh Nam, "Ánh Nam đang mời cháu gia nhập tổ chức mà! Phải không?"

"Vâng, đúng vậy ba." Cố Ánh Nam gật đầu, "Tiểu Chiêu rất giỏi, con còn định đổi cho cậu ấy bộ cơ giáp mới."

Mặt ba Cố tái mét, ấp úng: "Để... để ba suy nghĩ đã."

"Thôi cũng đừng cao cấp quá!" Tôi vẫy tay ra vẻ hào phóng, "Hai bộ hạng S là được!"

Ba Cố vội vàng tống khứ hai chúng tôi ra khỏi phòng.

Tôi hỏi khẽ: "Cậu không ưa ba cậu lắm nhỉ?"

Cố Ánh Nam kh/inh khỉnh: "Hừm! Không có tớ vực dậy mấy năm nay, quân kháng chiến đã tanh bành từ lâu rồi!"

Đúng thế. Quân kháng chiến vốn đã suy yếu, nhưng sáu năm trước bỗng hồi sinh mạnh mẽ, khuấy động nhiều hệ sao xa xôi. Hóa ra 50 tỷ kia thực chất là treo thưởng cho Cố Ánh Nam?

"Tiểu Chiêu! Gia nhập đi! Chúng ta sẽ cùng nhau thay đổi quê hương!" Cố Ánh Nam nắm ch/ặt tay tôi, mắt sáng rực.

Tôi nhíu mày rút tay lại: "Để tớ suy nghĩ thêm, tớ vẫn còn gi/ận cậu đấy..."

Hành tinh nơi tôi sinh ra nghèo đến mức trẻ bỏ đi lang thang đầy đường, phải nhặt rác mà ăn! Khi xưa theo Mạnh Cửu An, cũng vì hắn hứa hẹn "chấn hưng vùng sâu vùng xa". Giữa lúc bầu cử sắp đến...

Ánh mắt Cố Ánh Nam vụt tối lại: "Tớ sẽ đợi..."

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm
Hoàn

Hoàng Hậu Thôi Lệnh Dung

Chương 7
Sau khi chết bốn mươi chín ngày, nắp quan tài của ta rốt cuộc cũng không còn chịu nổi nữa. Tiếng khóc ở đầu mộ vang dội từng hồi, thê lương đến mức ngay cả tiếng quạ hoang nơi loạn táng cũng bị át đi. Khốn nỗi, tiếng khóc ấy còn cứ ngắt quãng, nghẹn nghẹn, khiến ta nằm trong quan tài nghe mà bức bối khó chịu vô cùng. “Tiểu thư... hu hu hu... Tiểu Liên nhớ người lắm... Người có biết không, tên cẩu trượng phu, không, cái hạng súc sinh Phó Cảnh Văn kia, sắp sửa nghênh thú Vinh Quốc quận chúa vào cửa rồi... Tiểu Liên nhất định phải thay người báo thù...” Nghe đến đây, ta thực chẳng thể nhẫn nhịn thêm được nữa. Một bụng oán hận xộc thẳng lên đầu. Ta nghiến răng, dùng những móng tay sắc nhọn mới mọc, cào rách nắp quan tài, tiếng ken két vang dội, rồi từ trong mộ ta bò ra. “Á—” Đúng lúc ấy, Tiểu Liên đang khóc đến nghẹn lời, ngẩng đầu thấy ta tóc rũ xõa xuống, cả người từ đất mà trồi lên, liền hét to một tiếng, ngất lịm ngay tại chỗ. Nói thật, với dáng dấp của ta bây giờ, hễ ai trông thấy cũng phải hồn bay phách tán. Ta tuy giữ được thần trí và ký ức, nhưng thân thể đã nổi đầy tử ban, sưng tấy thối rữa, mùi hôi nồng nặc, khó ai chịu nổi. Ta thở dài, khom người vỗ nhẹ, gọi Tiểu Liên tỉnh lại. Nhận ra quái vật diện mạo xấu xí kia chính là ta, nàng ngẩn người một thoáng rồi bỗng nhoẻn miệng cười. “Tiểu thư, nhất định là nhờ ngày ngày tiểu tỳ thành tâm dâng hương cầu khấn, ông trời mới thương xót cho người trở lại.” Nàng chẳng thèm để tâm đến thân xác hư thối của ta, hớn hở cõng ta trên lưng, loạng choạng bước về. “Tiểu thư, tốt quá rồi, chúng ta về nhà thôi.”
Báo thù
Cổ trang
Cung Đấu
75