Nhưng vào lúc này, ngân văn trên tấm bia bỗng vang từng tiếng thanh, lóe tụ thành biến ảo thành văn trận màu bạc mờ ảo.
Sau cả tòa văn trận sáng ngời bỗng chấn động trung tâm, lỗ hổng lớn.
Bên lóe thân ảnh hai đang ra.
- hợp a.
Ánh mắt tỏ gi/ật mình, nhưng lập tức thần sắc nói.
Nữ cạnh ngoài ý nhìn tới Minh, thần sắc cảnh giác.
Hai vừa hiển chính Băng Phách tử.
Sắc Minh hồi đại biến liếc mắt nhìn Tình hình mắt chính quả x/ấu nhất bọn họ từng dự đoán.
- ngươi đã Đỉnh sao?
Tiêu Minh trầm hỏi.
- Không nhưng bạn hạ. ý gì chứ?
Hàn mỉm hỏi câu hời hợt. truyện 4vn.eu
Cho dù hắn mở phủ phương tuyệt tin, nên cứ xong.
- Cái gì? này? kỳ ….
Ba nghe ngờ, ánh mắt thoáng chốc đều Băng Phách.
Lúc Minh chau mày thần sắc kinh ngạc. hắn lúc Băng Phách Huyết Phách người. Chỉ cảm ứng vi lúc giữa hai hoàn toàn khác biệt.
Thanh điều này, thần sắc nghi ngờ. Nhưng nếu so sánh Đỉnh quá quan trọng.
Tiêu Minh thở phần đắc nói:
- Việc phiền rồi. Chúng hiểm tiến vào vì Đỉnh nhân. Chẳng qua, nếu đã nể nên tử. Như bọn giao nhỏ, biết ý thế nào? Bảo vật Đỉnh để dám ý nghĩ đoạt phương mong phục chế không? Đương hỏi công, cái giá hợp lòng.
- Nghe đó. Băng Phách biết ngươi nghĩ thế nào?
Hàn ý quay đầu hỏi cạnh.
- Đúng đã đạt thần thong Đỉnh nhưng đều thần h/ồn nên đã trực in thần thức, nữa còn chứa đựng cấm chế huyết thệ. luyện thần thông đại thành tuyệt thứ ba, nếu thiếp thân tiêu tan bộ thần thức đó, nặng Anh bị n/ổ tung ch*t. Về phần đo/ạn hoàn toàn Nhưng vào ghi chép Đỉnh Đỉnh vượt đại thiên bởi vì đã từng ăn quả Lôi Tiên từ Tiên Giới thôi.
Băng Phách nở nụ hết lượt bọn và Minh đều khẽ gi/ật mình.
- Lôi Tiên! Đây quả thuyết Tiên Giới, nếu Đỉnh ăn quả hiểu vì vượt lần thiên đến vậy. Chỉ biết lời giả?
Sau Thanh nhướng mày dây (Chỗ phải Minh chứ nhỉ? cha Thanh vừa vừa dám gì chứ nhầm rồi! Thôi DG xin giữ văn vậy!)
- Các chứng minh thế nào?
Băng Phách hỏi câu lạnh lùng.
- Bần môn dưới huống tổn đến thần h/ồn do thám thông tin thức hải khác được. Chỉ cần thần thức trữ vật mở rộng …..
- Mơ tưởng! Làm gì ai tự thức hải thân mở rộng tính mạng mình đặt vào kẻ khác gì khác nhau chứ?
Vẻ Băng Phách thay câu chối bay.
Việc tính mạng giao khác nàng ý rồi.
- Ý thần thông kinh người, nhưng để bần cứ thế chứ?
Thanh nghe hít sâu hơi nhìn nói.
- bạn nên đến thôi. Thanh cảm thấy thu hoạch hãy tự mình tiến vào rà soát chút, biết thu hoạch ngoài ý đấy. Hai cần phải xin cáo từ đây.
Ánh mắt lóe lên, dùng lời hời trả lời.
- Cái gì? ngươi lời giải thích …..
- Chẳng lật lọng.
Vạn câu sắc bỗng trầm xuống, thoáng cái bước bước.
Chỉ chốc lát, cỗ tức khủng mạnh so Đại thường khách nhằm vào đ/è xuống.
Vài tiếng “bịch” “bịch” vang lên, Thanh bị cỗ khủng đ/è chống đỡ nổi lùi mấy bước.
Chỉ thân hình Minh khẽ run trên nạ huyết quang cưỡng đứng chỗ.
Hàn thấy nhíu hai mắt bước bước tức mạnh lần.
Lần Minh cảm thấy hung thú cổ đang bổ nhào trước. Sau hừ tiếng, tự chủ lùi bước.
- Th/ủ đo/ạn hay, quả lúc giao thủ bộc phân vi. Với hùng Chân cổ kém bao nhiêu.
Cho dù tính Minh trời sinh trầm tự nén kiêng kỵ lớn, lạnh nói.
Hàn hắc hắc, tức khủng trên ý thu ngược khoanh nhìn vào lời.
Mà Thanh lúc kinh sắc bỗng biến lúc trắng lúc xanh, hiển rất Đỉnh nhân. Nhưng nếu động thủ thủ cường đại ràng vẫn ý hãi.
- Đi thôi.
Sau Minh nhìn sâu lần cuối bỗng câu.
- Cái gì? Đỉnh sao?
Thanh nghe sắc đại biến.
- liên thủ chắc thủ nếu cần gì phải tự rước lấy cái nhục. Chẳng Thanh đo/ạn kiềm chế lửa huynh.
Tiêu Minh tĩnh trả lời.
- Cái … có.
Thanh khổ tiếng liên tục đầu.
- Ha ha, nếu tính vợ chồng bọn thế nào?
Đúng lúc bỗng vang từ Tiếp theo thấy từ hướng trời đến từng hồi chấn động, lập tức hai kinh đang dùng tốc nhanh vô b/ắn tới này, cái chớp động đã đến sát này.
Thu độn quang, trên bầu trời thoáng nữ.
Nam phác thà, kiều mỵ hoa, hai Vô lão tổ tử.
Băng Phách thấy hai Đại xuất liên tục kêu khổ lòng.
Ánh mắt nhìn Vô lão tổ thần sắc vẫn thay đổi nào.
- Sao hai đến?
Thanh chấn động hỏi.
- Điều tiểu muội rõ.
Hoa tự nhiên, ý đáp lại.
Ngược mắt Minh bỗng co rụt lòng bỗng mình hướng hai bạn câu:
- Hoa, Thanh nhị nên kiểm tra trên mình xem, rất đã bị kẻ khác động trên mình.
- Động chân? Không khả năng. Thực giấu tai mắt hai bọn ta.
Vạn thanh, nhưng biết Minh vô duyên vô cớ vậy. Thần niệm lập tức thả vội vàng kiểm tra lượt từ ngoài thân mình.
Sắc Thanh cạnh trầm, tiếng bấm niệm quyết dò xét thân lượt.
Sau phen tìm ki/ếm, tiếng, từ mái tóc gỡ con phi suốt tấc.
- Vô Trần Cổ, thảo ra. Vợ chồng ngươi vào từ lúc nào?
Bà lão bóp nát con sắc tức vô cùng.
- Đương tiến vào Đình Cung, nếu theo dõi tới đây. Có trách trách ngươi hành tiết thông tin đó.
Hoa tủm, thèm quan tâm tới nhân.
- Xem cần phải thanh môn hạ chút. Chẳng nhị theo dõi đến bần hẳn chuyện hai cường giả giúp đỡ, biết nên thay đổi quyết định nãy?
Thanh rất nhanh định ánh mắt trực nhìn hỏi.
- Ta hai Các hoặc lập tức rời hoặc trận.
Hàn trả lời nhàn nhạt, vẫn để Đại vào mắt.
Trả lời chẳng Thanh nhân, dữ, ngay cả ngọc dung phải trầm xuống.
- theo ngươi nên thế nào?
Thanh cưỡng đ/è nén tức quay hỏi Minh câu.
Ánh mắt Minh động định, ràng đang lúc tính toán thiệt hơn. Sau lúc lâu mới hướng hỏi cách chậm chạp:
- kiên trì thực rồi. Ta mặc dù tin thần thông thâm lường, nhưng dưới huống khả năng rời khỏi rồi. Ta hỏi câu, còn thương không?
- Hắc hắc, nếu thực Băng Phách trực lười động thủ khác. Nhưng tại, thực thử thần thông vị.
Sau ha hả, nói.