18
Hứa trở về.
Khi vừa đến dưới tòa nhà ty thấy với gương mặt hốc hác.
"Trình Gia, không quan tâm dùng cách gì để quyến rũ bố tôi, giờ yêu cầu dừng hành của mình, không sẽ rất thảm."
Lại nữa, câu này, đúng đầu thật.
"Cậu nghĩ người ngốc sao? Nếu có tính toán chẳng lẽ chú không nhận ra?"
Cậu đứng tại chỗ, cơn gi/ận chưa kịp bùng xẹp xuống.
Rõ ràng hiểu hơn tôi.
Và rất hiểu tôi.
Tôi hít hơi thật sâu, đầu ấy: "Mộc Thần, mấy năm qua chịu nhiều vả Sau này sẽ thật tốt."
Tôi nhìn thấy đôi đỏ hoe, nước lấp lánh nơi khóe sắp nhưng vẫn bướng bỉnh vờ định đ/á/nh tôi.
Khi chuẩn bị né tránh, t/át vang dội xuống mặt Thần.
"Cô đi/ên gì thế? nuôi cô 22 năm, nên có cuộc sống của mình Nếu cô đối xử với Gia như vậy, đừng nhà nữa."
Tôi gi/ật mình, chưa bao giờ thấy dữ như vậy, ở trước cửa ty.
Tôi vội kéo lại: Thần, trước đi."
"Đúng vậy, đi đừng quay lại!"
Hứa ôm mặt bỏng rát, nước cuối cùng xuống: "Tôi biết, luôn người dư thừa gia này, không ai thích tôi, không ai chào tôi."
Tôi đẩy sang bên, lo lắng nói: "Chú gì vậy? Không có gì đi đ/á/nh con gì?"
"Con cái? Con bé 22 tuổi Em chỉ hơn con bé tuổi, nhìn xem, con bé sao?"
"Tôi và có những trải nghiệm khác nhau, hoàn toàn không so sánh."
Tôi nghiêm túc nói, quả thật có tức gi/ận.
Hứa cài cúc áo sơ mi: "Trình Gia, giúp lên tiếng, vậy mà trách sao? Bây giờ không giúp lập uy quyền, sau này sao gả vào đây?"
"Gả gì Ai thèm lấy chú!" bực mình, "Sếp, hôm nay xin nghỉ ngày, có việc."
Ánh của nãy rất thường, lo lắng sẽ điều gì đó bản thân hối h/ận.
Hứa nhíu mày, không gì, nhưng tâm trí không ở chỗ nữa, vội chạy theo Thần.